Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 621 : Tuyệt địa cầu sinh (3)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


“Cậu đi theo tôi làm gì?” 



Tiểu Sửu đi theo Minh Thù từng bước một, hắn vừa đi vừa nhún nhảy, vô cùng giống với Tiểu Sửu gây cười. 



“Cô không có đồng đội, tôi cũng không có.” 



“Cho nên?” 



“Cho nên chúng ta có thể họp thành đội.” Tiểu Sửu cười hì hì nói. 



Minh Thù cũng cười theo, nhưng lại từ chối: “Tôi không muốn tổ đội với anh.” 



Tiểu Sửu tiếp tục cười hì hì: “Vì sao chứ, tôi rất lợi hại đấy.” 



Minh Thù ha ha: “Quá xấu.” 



Hạ thấp thân phận của trẫm. 



Ở cùng với kẻ biến thái này, trẫm cũng sẽ bị người ta cho là biến thái. 



Tiểu Sửu cúi đầu nhìn lại mình, một lát sau ngẩng đầu: “Cô không cảm thấy việc này rất giống chuyện cổ tích sao?” 



“Chuyện cổ tích đen?” Khỉ chứ, một tên biến thái nói chuyện cổ tích với trẫm. 



Tiểu Sửu: “…” 



Minh Thù tra cứu bản đồ một chút, xung quanh cô có nhiều điểm đen trắng giao thoa, thỉnh thoảng có điểm trắng đen lóe lên rồi biến mất. 



Vị trí hiện giờ của cô là ở chính bắc thành phố, dựa vào kinh nghiệm trước kia của nguyên chủ, hẳn là điểm an toàn ở đó… 



Nhìn không hiểu. 



Điểm an toàn là điểm ngẫu nhiên, không có quy luật để tìm, có thể tìm được điểm an toàn hay không đều phải dựa vào may mắn. 



“Cô muốn tìm điểm an toàn đến vậy sao?” Tiểu Sửu đột nhiên lên tiếng: 



“Cô tổ đội với tôi, tôi dẫn cô đi tìm, rất dễ tìm được điểm an toàn.” 



Minh Thù nghiêng đầu: “Vì sao cậu lại muốn tổ đội với tôi như vậy? Cậu biết tôi là người của phe nào sao?” 



“Bởi vì cô lợi hại.” Tiểu Sửu rất thực tế: “Đương nhiên cô cùng phe với tôi.” 



Đáy mắt Minh Thù tràn ngập ý cười: “Sao cậu biết?” 




“Đề Nha.” Tiểu Sửu nhiệt tình chào hỏi cô bé. 



Cô bé tên là Đề Nha có khuôn mặt thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ chằm chằm. Nhưng trừ điểm này, không nhìn ra cô bé hoan nghênh bọn họ đến, vẫn là chán ghét. 



Quan hệ giữa Tiểu Sửu và Đề Nha dường như rất thân thiết, tiến đến vây quanh cô bé nói chuyện. 



Từ đầu đến cuối Đề Nha không nói một câu, khi Tiểu Sửu nói ra tìm điểm an toàn, ánh mắt lạnh như băng của Đề Nha rơi trên người Minh Thù đang dựa ở cửa. 



Cô bé cũng không nói gì, đoán chừng nhìn Minh Thù một chút rồi vươn tay về phía Tiểu Sửu. 



Tiểu Sửu đỡ Đề Nha nhảy xuống sân thượng. 



Cảnh kia giống như một nữ vương với một tên thái giám… 



Minh Thù không nhìn ra cấp của Đề Nha, hoặc là cấp của Đề Nha cao hơn cô… hoặc là cùng cấp với cô. 



Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô chưa từng thấy người chơi cấp năm. Đề Nha này hẳn là giống cô, là người chơi cấp bốn. 



Một cô bé như vậy lại có thể đạt cấp bốn, có thể thấy được thực lực của cô bé không thể khinh thường. 



“Hộc hộc…” 



Hơi thở nặng nề truyền tới từ phía sau cầu thang, năm người vừa rồi đã đuổi kịp. 



Nam sinh vừa gọi bọn họ kia nặng nhọc thở gấp rồi nhanh chóng tiến lên, đẩy gọng kính đen đen của cậu ta: “Chào mọi người, chúng ta cùng một phe, tôi chỉ muốn hỏi mọi người mấy vấn đề.” 



Người bọn họ gặp trước đó nếu cũng vừa vào như bọn họ, cho dù gặp được cũng không hỏi được. 



Gặp phải người nhìn qua không phải người mới, sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng cũng không nói nhảm. 



Mà bên phe trắng gặp mặt là ra tay, bọn họ sẽ chẳng nói được câu nào. 



Tên Tiểu Sửu này nhìn qua tuy hơi cổ quái nhưng Minh Thù nhìn thì lại bình thường nên hắn quyết định đuổi theo thử một lần. 



Ở nơi này gặp được một người không giống người mới, lại còn rất bình thường… thực sự không dễ gì. 



Tiểu Sửu cười hì hì nói: “Nơi đây không phải trường học, không chịu trách nhiệm giải đáp bất cứ vấn đề gì cho các người.” 



“Mọi người đều là đồng bào, hơn nữa chúng ta cùng một phe, giúp đỡ nhau một chút cũng không có tổn thất gì với các người.” 



“Hì hì…”