Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 636 : Tuyệt địa cầu sinh (18)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Quái đã khó đánh, còn có một tên bệnh thần kinh ở phía sau cướp ngôi sao thành phố, những người chơi sớm đã bị ép điên rồi. 



Đặc biệt là sau khi tên thần kinh này cướp xong, còn hủy diệt luôn ngôi sao thành phố. 



Trong mỗi nhiệm vụ tất cả mọi thứ đều có tỷ lệ, nếu như nhiệm vụ lần này là ngôi sao thành phố. 



Dựa theo số lượng đầu người của bọn họ, mỗi người cần mười ngôi sao thành phố, thế nhưng chia đều xuống, các ngôi sao trải rộng thành phố, mỗi người hẳn là chỉ có năm ngôi sao. 



Cũng có thể nói, ngay từ đầu sẽ có một nửa người bị đào thải hết. 



Mỗi một nhiệm vụ, bọn họ đều sẽ đối mặt với nguy hiểm đến từ đồng loại. 



Bọn họ không biết Minh Thù đã hủy diệt hết bao nhiêu, nhưng nhìn thấy số lượng kinh hoàng trên bảng xếp hạng, có thể khẳng định ngay là không ít. 



Nhiệm vụ này làm thế nào đây! 



“Cái điểm an toàn này lại trống rỗng.” 



Một hán tử chỉ mặc áo ghi lê hùng hổ đi ra từ một cánh cửa sắt, sắc mặt cực kém, bọn họ đã tìm ba điểm an toàn, đều trống không. 



Bóng dáng của vật tư và vũ khí cũng không thấy. 



“Chúng ta chỉ còn lại một chút vật tư như vậy, tối đa có thể chống trọi qua ngày hôm nay.” Hán tử bên cạnh nói. 



“Người đoạt vật liệu đi nhất định là Ngân Lạc!” Hán tử mắc áo ghi lê hung tợn nói: “Tôi nghe người ta nói cô ta chẳng những đoạt vật tư, còn đoạt ngôi sao thành phố, trước đây có nghe qua tên của cô, sao lại không phát hiện nàng ác độc như vậy?” 



Mọi người: “…” Trước đây căn bản sẽ không chơi chung với người như Ngân Lạc. 



Bọn họ nghe lời đồn cũng chỉ là lời đồn, rốt cuộc có phải không... Ai mà biết được. 



Một lát mới có hán tử hỏi: “Làm sao bây giờ? Tiếp tục tìm điểm an toàn sao?” 



“Không tiếp tục tìm thì phải làm sao, chết đói sao?” 



Cam đoan thể lực không chịu nổi, đừng nói giết quái vật lấy ngôi sao thành phố, nhìn thấy quái vật chạy trốn cũng khó khăn. 



Đám đại hán này không ngừng đang tìm vật tư, cả thành phố, rất nhiều người chơi cũng đang tìm điểm an toàn ở đây. 



Nhưng mà kết quả thật sự chọc tức người ta, có thể tìm được điểm an toàn, hầu như đều không có vật tư, ngay cả vũ khí cũng không nhìn thấy. 



Minh Thù không quan tâm đến vũ khí, thế nhưng cô có một đám đội viên, coi như mình không lấy được vũ khí, cũng không thể nhường người chơi khác lấy được, dùng để uy hiếp chính mình. 



Vì người khác giữ lại một con đường sống? 




Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng quá nhiều, nếu bàn chuyện không thành, vậy đánh đi. 



-



Phó Thần giải quyết xong con quái vật kia, đứng trước mặt quái vật bối rối một lát, hắn nhìn xung quanh, dường như cũng không có người... Hắn tự mình ra tay, chắc sẽ không mất hình tượng chứ? 



Vào thời điểm hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên nghe thấy có tiếng đánh nhau trên mái nhà ở cách đó không xa. 



Âm thanh này không giống quái vật, giống người hơn... 



Đánh nhau rồi? 



Phó Thần cân nhắc một lát nữa, cảm thấy đào ngôi sao thành phố tương đối quan trọng, một lát nữa có người đến, hắn phải biết giữ gìn hình tượng, không thể đào. 



Đúng vậy, thân thể này rất sạch sẽ, việc đào ra ngôi sao thành phố từ trên cơ thể quái vật, thật là mất hình tượng. 



Hắn như kẻ trộm, kéo quái vật vào một góc, lấy con dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng đơn giản tách lân giáp ra. 



Đem về ngôi sao thành phố, tiếng đánh nhau bên kia cũng chưa ngừng lại. 



Lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thoáng qua một lá cờ lớn. 



Lá cờ đó hắn nhìn rất quen mắt, không lẽ hắn đã chiếm đóng thành công rồi sao? 



Hiện tại đang đánh nhau với bà điên? Cũng đúng, cô ấy không gây sự không chịu nổi, đánh nhau thôi, có gì kinh hoàng khủng khiếp đâu. 



Vậy bây giờ ông đây hẳn là phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Nói không chừng cô ấy thấy dáng vẻ anh dũng của mình, đột nhiên sẽ thích ông đây thì sao! 



Ha ha... 



Phó Thần phản ứng kịp, lập tức đi về bên đó, mới vừa đi tới dưới lầu, liền thấy có thứ gì đó đang rơi xuống. 



Phó Thần theo bản năng né sang bên cạnh, thi thể rơi xuống, cảnh tượng thật kinh hoàng. 



Hắn ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Minh Thù đứng ở sát biên giới, cô nhắm mắt, không cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn. 



Rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng hắn cảm giác mình có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng. 



Phó Thần cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn... 



Thình thịch...