Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 65 : Thần Y Khuynh Thành (12)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


"Xem kìa, ta giải quyết phiền phức cho các ngươi, các ngươi không cám ơn ta một câu sao?"



Đã nói trẫm không thể nào là người xấu mà.



[…]



Trước tiên cất quả trứng trong tay cô đi rồi hẵng nói câu đó.



Mọi người từ dưới đất bò dậy, nhìn Minh Thù đang nói chuyện, khuôn mặt tươi cười của nàng nhìn kiểu gì cũng chướng mắt. Khi thấy trứng màu trong tay nàng, mọi cảm kích đều tan thành mây khói.



"Ngươi..."



Quả trứng kia sao lại còn trên tay nữ nhân này? Vừa nãy Lôi Vân Miêu đem đi là cái gì?



Rõ ràng là bọn họ tận mắt nhìn thấy nàng ném trứng xuống!



Con rắn đó muốn quả trứng này, nếu như nó phát hiện bị gạt, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.



"Vương gia, phải làm gì bây giờ?"



Tiêu Như Phong đã bị con rắn mang đi. Nhưng những người này cũng không có ý đi cứu người, Vương gia định làm như thế nào?



"Mấy người các ngươi ở lại, những người còn lại đi theo ta."



Phượng Thành liếc nhìn Minh Thù đầy thâm sâu.



"Vương gia, con rắn kia rất khó đối phó, chúng ta đuổi theo có vẻ không ổn."



Hộ vệ nỗ lực khuyên can Phượng Thành.



Phượng Thành liếc mắt nhìn, hộ vệ kia liền ngậm miệng.



Phượng Thành mang người đuổi theo con rắn, Minh Thù cầm trứng nhảy xuống tảng đá, kêu Hồi Tuyết nhóm lửa nàng muốn nướng quả trứng này.



Mọi người nghi ngờ nhìn khói xanh lượn lờ bên kia, rốt cuộc nàng muốn làm gì?



"Yên Nhiên, trước đây cô không phát hiện ra nàng ta... Đầu óc có vấn đề sao?"



Bạch Yên Nhiên được con rắn thả ra, lúc này đã quay trở lại với mọi người, bộ dạng có chút thê thảm, đối mặt với nghi hoặc của mọi người, cô ta hừ lạnh:




Minh Thù muốn xắn tay áo lên, Hồi Tuyết nhanh tay níu Minh Thù lại:



"Tiểu thư, người bình tĩnh một chút, các chủ Túy Hoa các kỳ quái lắm."



"Kỳ quái chỗ nào?" Còn có người kỳ quái hơn trẫm sao?



Ừ... Hình như...



Quên đi không quan trọng, cướp trứng về mới quan trọng.



Minh Thù tránh khỏi Hồi Tuyết, nhảy qua tường lửa trong tiếng kinh hô của Hồi Tuyết, đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương. Giống như lần đầu tiên, tay Minh Thù còn chưa đụng tới hắn, thân hình nam nhân trong nháy mắt biến thành khói xanh, chạy khỏi đầu ngón tay Minh Thù.



"Tuyệt Hồn cốc đúng là đời này càng tệ hơn đời trước."



Giọng nói réo rắt của nam nhân xuyên qua ngọn lửa, lọt vào tai Minh Thù, vừa châm chọc lại vừa khinh miệt.



Minh Thù vung ống tay áo, cười nói: "Ngươi trâu bò, ngươi lợi hại."



Lông mày nam nhân khẽ nhếch, dường như không hiểu đột nhiên Minh Thù khen hắn làm gì.



Ngay khi hắn đang quan sát người đối diện, thì sau lưng đột nhiên thấy lạnh, một lực đạo từ phía sau đánh tới hắn, nghiêng người tách ra, tiếng gió thổi gào thét xẹt qua bên tai, cánh tay mang theo độ ấm nắm cánh tay hắn, cảnh sắc xung quanh điên đảo, trên người hắn đột nhiên chấn động mạnh.



Một nữ nhân xuất hiện phía trên hắn, mang theo nụ cười dữ tợn.



Minh Thù đạp một cước lên thân người nằm trên đất, sau đó đạp lên ngực hắn, mỉm cười cúi người chống đầu gối:



"Tiểu tử, trứng của ta mà ngươi cũng dám cướp, ai cho ngươi lá gan đó?"



Nam nhân bình tĩnh nhìn nàng vài giây, đột nhiên mở miệng:



"Cô nương, lộ hết rồi kìa."



Minh Thù không dao động.



Biểu cảm nam nhân trong nháy mắt cứng ngắc, chỉ cảm thấy nữ nhân phía trên tươi cười quá mức quái dị.



Rõ ràng là nụ cười như gió xuân tháng ba, lại làm hắn cảm thấy tràn ngập sự lạnh lùng và sắc bén như dao, nụ cười ôn hòa đó có thể sẽ đâm vào người hắn bất cứ lúc nào.