Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 66 : Thần Y Khuynh Thành (13)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Minh Thù duỗi tay đoạt lại trứng trong tay nam nhân, vừa cầm vào tay liền phát hiện có gì đó không ổn.



Chết rồi?



Trứng chết có ăn được nữa không?



[…]



Vấn đề bây giờ, là trứng chết có ăn được nữa hay không à? Đừng có nói với nó là mấy ngày nay nàng ân cần săn sóc cho quả trứng này là vì nuôi lớn rồi thịt đấy nhá?



Tuy rằng cái ý nghĩ này rất đáng sợ, nhưng không biết vì sao Hài Hòa Hiệu lại nghĩ đây mới là sự thật, một sự thật khiến người ta cảm thấy khó thở.



Nam nhân thừa dịp Minh Thù đang xem xét quả trứng hóa thành khói xanh. Dưới chân Minh Thù không có thực thể thân thể lảo đảo một chút, suýt chút nữa té trên mặt đất.



Minh Thù: "..."



Cái tên chết tiệt này là dạng yêu tinh gì vậy?



Giết chết trứng của nàng rồi định phủi mông rời đi sao?



Không! Được! Phép!



Nam nhân cũng không có ý định chạy, hắn ở trên không, một lần nữa hiện ra, ngón tay thon dài phủi phủi quần áo không thấy bụi:



"Cốc chủ có biết vật trong tay là vật gì không?"



"Đồ ăn."



Vốn vẫn đang sống bây giờ lại bị hại chết.



Trong lòng Minh Thù hết sức tức giận, nàng cất trứng màu đi, túm lấy một cành cây bên cạnh còn đang cháy đỏ, đánh nhanh về người đối diện, cành cây giống như hỏa tinh có thể làm không khí bốc cháy, khiến cho vô số ngọn lửa bay ra.



Nam nhân híp mắt lại, khẽ nhảy vài cái né khỏi những ngọn lửa này.



Ngọn lửa được Minh Thù điều khiển giống như có ý thức, vây lấy nam nhân từ bốn phía, ngọn lửa không ngừng cuốn lấy cỏ cây như đang nỗ lực vươn cao, lan toả lớn hơn nữa...



"Loài người đáng ghét, dám gạt ta!"



Âm thanh rống giận của con rắn vang vọng phía chân trời, ánh vàng từ trong rừng thoát ra, một giây sau con rắn đột nhiên dừng lại, thân thể cao lớn đánh gãy cây cối xung quanh, ầm ầm đổ xuống.



Đôi mắt màu vàng của con rắn bốc lên ánh lửa, cùng với ánh lửa chập chờn trong không trung nhìn hai bóng người lúc gần lúc xa, mà mỗi lần bọn họ giao đấu, dường như cũng có thể khiến cho ngọn lửa xung quanh cao lên lớn lên.



Góc bên kia đám cháy có không ít người đang đứng xem trận đấu.
Nam nhân: "..."



Lời này hình như không nên nói như thế?



Đáng nhẽ phải nói là "Ngươi không phải nam nhân sao?", nàng sao lại bỏ bớt một chữ rồi?



Từ có phải nam nhân hay không nhảy luôn qua vấn đề chủng tộc!



Nam nhân mặt không thay đổi, đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm bờ môi tái nhợt:



"Quả trứng kia đã không cứu được nữa, nếu cốc chủ đồng ý ta có thể bồi thường những thứ khác cho cô. Đương nhiên, nếu cốc chủ đồng ý, ta cũng tình nguyện lấy bản thân ta ra bồi thường." 



"Ta chỉ muốn trứng của ta."



Lời này luôn cảm thấy kỳ lạ, là ảo giác của nàng sao?



Con rắn rít lên, hai tên loài người đáng ghét các ngươi, đứng trên người nó có nghĩ đến cảm giác của nó không?



Nam nhân còn muốn nói điều gì đó, ánh mắt lại đảo quanh thấy ở xa xa có người đi đến, thân hình hắn từ từ hóa thành khói xanh, gió nhẹ thoảng qua biến mất trước mặt Minh Thù.



Chỉ có âm thanh réo rắt của gió rơi bên tai Minh Thù, âm cuối đầy mờ ám:



"Muốn thì tìm ta, Túy Hoa các quét dọn giường chiếu cung nghênh cốc chủ."



Minh Thù: "..."



Trẫm không thích con gái. 



Khoan đã, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy.



Ôi tức, tức chết đi được đồ ăn vặt của trẫm đâu, đem ra đây để trẫm giảm căng thẳng nào.



Con rắn lại rít lên, con người ngu xuẩn mau cút xuống khỏi người nó!



Minh Thù liếc mắt nhìn con rắn ngu xuẩn, tự biến mình thành cái quẩy, đưa tay sờ soạng thân rắn bên cạnh, thầm thì:



"Cái này hẳn là có thể ăn, nhưng ăn thứ ngu xuẩn như thế, có ảnh hưởng chỉ số thông minh không nhỉ?"



Con rắn: "..."



Nó đường đường là thánh thú, loài người này ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám ăn nó?