Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 652 : Tuyệt địa cầu sinh (34)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


“Cái này không thể ăn được.” 



“Tôi cảm thấy được, có thể ăn.” 



“Nhìn qua cũng không tệ lắm, nếu không chúng ta thử xem?” 



Chiến phục người chơi ăn mặc theo quốc gia khác nhau, ngồi xổm trên tường, vây xem một con cùng loài chuột túi ở chân tường. 



“Chúng ta không phải đến để làm nhiệm vụ sao?” Người mới bên cạnh khẽ lạnh run. 



Tại sao ta và địch ngồi chồm hổm cùng một chỗ? 



“Ăn no làm tiếp.” Người chơi cũ khẽ an ủi người mới: “Cùng lắm hai lần là được rồi, nơi đây không nguy hiểm như mọi người phía dưới vậy, mọi người đều rất tốt.” 



Người mới nhỏ bé: “...” 



Không phải, hắn cảm thấy nơi đây đều là một đám người điên. 



Chuột túi cuối cùng cũng bị mấy người đó bắt lại, đây cũng không phải là chuột túi gì, lực chiến đấu của nó bất kỳ một người chơi nào đơn thân độc đấu với nó đều không dễ thắng nổi. 



Nhưng không chịu nổi nhiều người chơi như vậy. 



Một người làm không nổi, một đám người cũng không làm được sao? 



Người mới bé nhỏ không đành lòng nhìn thẳng, hắn có phải đi lộn chỗ hay không? 



“Ngân Lạc, mau tới đây!” Người chơi bắt chuột túi hướng Minh Thù vẫy tay. 



Người mới bé nhỏ vừa nghiêng đầu liền thấy ở chỗ cao hơn còn có hai người ngồi, một nam một nữ, cô gái mang vẻ tăm tối, chàng trai thì tay đặt trên bờ vai của cô gái đó, tỏ vẻ lãnh đạm nhìn phía dưới. 



Minh Thù tung người xuống, bay múa khiến vẻ mặt Phó Thần mơ hồ. 



Phó Thần nét mặt vững như bàn thạch, nội tâm bùng nổ. 



Có câu nhất định phải nói! 



Những thành phố này có thể gặp một ít động vật là ăn được, con chuột túi này là thuộc về loại có thể ăn. 



Mọi người tự giác vây thành một vòng tròn, ăn sạch sẽ chuột túi. 



“Nhiệm vụ lần này là cái gì?” Ăn xong chuột túi, có người chơi đột nhiên hỏi. 



“Hình như là lấy được đá năng lượng trên đỉnh thành phố.” 



Các người chơi đột nhiên đều thối lui, nhao nhao móc ra vũ khí, nhìn chằm chằm đối phương, người mới bé nhỏ mờ mịt nhìn bọn họ. 



“Anh em, tôi có thể sẽ không hạ thủ lưu tình!” 



“Hừ, tôi nhất định sẽ là người thắng lần này.” 



“Lần này không chết, hẹn lại lần sau!” 



“Tốt, có duyên gặp lại!” 



Các người chơi mỗi người hướng về mỗi phía khác nhau rời đi. 



Người mới bé nhỏ: “?” 



Hắn nhìn bên cạnh vẫn còn ở có cô gái đang ăn: “Chuyện đó...” 



Minh Thù xoa xoa tay, cầm một khối thịt quay đứng lên, vỗ vỗ bả vai người mới bé nhỏ: “Cố lên.” 




Tiểu Sửu và Đề Nha không hiểu những người này ở đây làm cái gì, xem bọn hắn không có việc gì chừng mấy ngày mới có một trò chơi. 



Còn thấy Minh Thù và Phó Thần, Minh Thù thấy hắn, cười híp mắt chào hỏi, nhưng thật ra hắn làm như không thấy. 



Đợi vào trò chơi, Tiểu Sửu và Đề Nha lại càng mông lung hơn. 



Bọn họ tham gia là mỹ thực chân nhân tú? 



Nhưng trải qua cảnh tà giáo phía trước, Tiểu Sửu và Đề Nha rất nhanh đã thích ứng một chút. 



Lại qua nửa năm. 



Ô Cốt thành công vượt qua vòng luân hồi. 



Đáng tiếc hắn đi lên chỉ thấy Phó Thần, không thấy được Minh Thù. 



Thậm chí toàn bộ người chiến đội có chút uể oải không phấn chấn. 



Sắc mặt Phó Thần càng tệ, bốn phía tràn ngập không khí người sống chớ động vào. 



Minh Thù chưa từ trong trò chơi đi ra... Tình huống này hơn phân nửa là đã chết. 



Ô Cốt: “...” Đã tới chậm? Hắn ở phía dưới nỗ lực lâu như vậy, mục tiêu đi lên cũng không còn sao? 



Đùa hắn sao? 



-



Trong phòng mây trắng. 



Minh Thù nằm ở trên đám mây. 



Lần này chết như thế nào? 



Minh Thù thầm cười, cô là bị đồng đội sát hại. 



Oan ức hay không! 



Nếu như cho cô thêm một cơ hội, nhất định phải dạy cho mấy người đồng đội cách đối nhân xử thế mới được, không được loạn nghịch súng. 



Màn hình mây trắng lúc này rất nhân tính hóa chuyển hướng khác. 



Tên: Minh Thù 



Giá trị thù hận:  310000 



***



Nhiệm vụ phụ: Vẫn chưa xong 



Nhiệm vụ ẩn: Không 



Ghi chú: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại, khấu trừ sáu mươi nghìn điểm giá trị thù hận, dù có vấn đề cũng sẽ không chấp nhận khiếu nại. 



Minh Thù: “...” Lại trừ giá trị thù hận của trẫm nhiều như vậy! 



Triệu lại càng xa một bước. 



Trẫm cần bữa tiệc lớn bù đắp tổn thương tinh thần, không gian tiếp theo nào!