Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 653 : Phiên ngoại đề nha (hết)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


“Ở đây có một cô gái nhỏ này.” 



“Ngoại hình không tệ, ha ha, em gái nhỏ đừng sợ, đến đây với anh, anh cam đoan em có thể sống sót.” 



Cô gái nhỏ trốn vào chỗ chật hẹp, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về người đang tiến về phía mình. 



Trên mặt bọn họ chứa ý cười không tốt, tay dính vết máu, đến gần cô gái. 



Cô đã ngửi được mùi vị máu tanh khó ngửi. 



“Phốc…” 



Vũ khí đâm vào người, hai tên đàn ông kia trợn ngược mắt, dường như không tin mình lại chết như vậy. 



Thân thể bọn chúng chậm rãi ngã xuống, hiện ra Tiểu Sửu phía sau. 



“Hì hì, Đề Nha, tôi lợi hại không.” 



Đề Nha đi từ trong góc ra, giống như cô rất ghét vết máu trên đất, chọn chỗ sạch mà đi. 



Đề Nha cầm lấy quần áo của cô từ tay Tiểu Sửu, mặc từng thứ vào. 



Rất nhanh liền từ một cô gái yếu đuối, trở thành một nữ vương Lolita phong phạm mười phần. 



Đề Nha cầm lấy chiếc ô bằng ren, từng bước ra khỏi bóng râm, đứng dưới ánh mặt trời. 



Trên làn váy cô thêu bản đồ ngôi sao, bị ánh mặt trời chiếu vào, hiện lên tia sáng li ti. 



Tiểu Sửu mở tờ giấy trong tay ra… lần sau đổi phương pháp khác. 



Tiểu Sửu suy nghĩ một chút, cất tờ giấy xong, đuổi theo Đề Nha đi ra ngoài, cười hì hì nói: “Vậy lần sau chúng ta đổi cách khác, nghe theo cô.” 







Thời điểm Tiểu Sửu gặp được Đề Nha, hắn đã sắp chết. 



Hắn nằm trong vũng máu, chờ ai đó có thể cứu mình, nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều không bắt được ai. 



Trong lúc hắn tuyệt vọng, hắn buông tay xuống, đột nhiên được người ta kéo. 



Cảm giác ấm áp, khiến cho hắn đến giờ vẫn khó quên. 



Trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một cô bé vô cùng yêu kiều, đáy mắt lạnh như băng không có cảm xúc. 



Sau đó hắn liền hôn mê. 



Đến khi hắn tỉnh lại, hắn đã trong điểm an toàn. 




Tiểu Sửu nghe thấy dường như người bên kia rời đi, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi về phía phòng của Đề Nha. 



Nhưng khi gõ cửa, hắn lại chần chừ. 



Khóa phòng khẽ vang lên, cửa bị mở ra, Đề Nha đổi một bộ quần áo hình gấu con, tóc dài dịu dàng buông trên người cô. 



“Đề Nha…” 



Đề Nha mở cửa phòng, bảo hắn vào. 



Bước chân Tiểu Sửu do dự, một lát mới tiến vào. 



Đề Nha rót cho hắn một ly nước, Tiểu Sửu ừng ực mấy ngụm là hết. 



“Đề Nha, tôi…” 



Đề Nha ngồi đối diện hắn, nhìn hắn không chớp mắt, dường như đang chờ câu nói tiếp theo của hắn. 



Tiểu Sửu đột nhiên hơi xấu hổ, hắn đưa tay vuốt tóc của mình một cái, vuốt một cái, cả người đã cứng lại… 



“Tôi chỉ đến thăm cô một chút, tôi về đây.” Tiểu Sửu như bị lửa đốt mông, đứng dậy, đặt ly nước qua một bên, nhanh chóng đi về phía cửa. 



Cổ tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại. 



Đề Nha từ từ đứng dậy, ôm lấy hắn từ phía sau. 



“Đề… Đề Nha?” 



Phía sau im lặng, thậm chí hắn không nghe được cả tiếng hít thở của cô. 



Tiểu Sửu cũng không dám di chuyển, để người phía sau tùy ý ôm mình. 



Bọn họ rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy, nhiều nhất là hắn nắm tay cô… 



Trong đầu Tiểu Sửu lại thoáng hiện lên câu nói Đề Nha đưa hắn. 



Tôi không biết khi nào mình sẽ chết… Không biết lúc nào sẽ chết… Chết… 



Tiểu Sửu hít sâu một hơi: “Đề Nha, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cô nhé.” 



Bàn tay đặt ngang ngực hắn giật giật, Tiểu Sửu nhận lấy tờ giấy… Được. 



Tôi không biết lúc nào mình sẽ chết, nhưng ngày đó rồi cũng sẽ tới, mà tôi sẽ không còn cô đơn một mình nữa - Đề Nha. 



Phần thứ mười tám đã xong. Cửu thiếu thật sự không quan trọng lắm, vai diễn của hắn cũng không quan trọng! Minh Thù ta quan trọng nhất!