Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 678 : Khinh nhược trình quy (25)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


"Không có đạo lý gì cả! Con gái đáng thương của ta, hu hu, mọi người mau xem này..."



Minh Thù mới sáng sớm đã bị tiếng khóc than ồn ào đánh thức.



Nàng đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay nhận bánh bao từ A Hỷ, chậm rãi bước ra ngoài phủ. 



Trình Quy đứng ở trên bậc thang, thị vệ xếp thành một hàng đứng chặn ở trước cửa.



Mà ở trước cửa đại môn, mẹ Lý Thân dẫn theo Lý Hoa, gào vang động trời.



Trên đường đã có mọi người vây quanh, chỉ trỏ về phía mẹ Lý Thân và Lý Hoa. 



Sắc mặt Lý Hoa tái nhợt nằm trên băng ca, cánh tay bị băng vải cố định, nhìn qua có vẻ đã bị gãy.



Minh Thù nheo mắt, bước mấy bước đi ra cửa chính đứng ở bên cạnh Trình Quy.



Trình Quy thấy nàng đi ra: "Ầm ĩ đến nàng sao?" 



Minh Thù cắn một miếng bánh bao, hàm hồ hỏi một tiếng: "Mới sáng sớm mà làm gì vậy?"



"Mẹ, chính là nàng ta, là nàng ta..." Giọng nói Lý Hoa vô cùng thê lương: "Chính nàng ta đã làm gãy cánh tay con, mẹ, con đau quá."



"Được rồi, đừng tưởng rằng ngươi là quận chúa ta sẽ sợ ngươi, ngươi khiến con gái ta trở thành thế này, phải cho ta lời giải thích, nếu không... Ta không để yên cho ngươi." 



Trình Quy hơi kinh ngạc, hắn cho rằng hai người kia vô cớ tới gây sự, tại sao lại dính líu tới nàng vậy.



Một lát sau thì khuôn mặt hắn tràn đầy sự vui vẻ.



Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào người khác, nhất định là xả giận cho hắn. 



Còn nói không thích lão tử, ăn ở hai lòng.



Minh Thù chậm rãi ăn bánh bao, một lát mới nói: "Chưa xong nữa sao? Định cáo trạng ta à?"



Mẹ Lý Thân ngồi trên mặt đất, bắt đầu gào thét: "Trời ơi, mọi người xem kìa, nàng ta đã khiến tay con gái ta thành như thề, còn ỷ thế hiếp người, ta sống thế nào đây!" 



Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.



"Chuyện này là sao?"



"Hình như nàng ta chặt đứt tay con gái nhà người ta..." 




"Ta có người thân là người hầu của Liễu phủ, lúc đó chính tai người đó nghe. Hơn nữa bọn họ gần gũi như vậy, nếu là không có hôn ước thì làm sao có thể như vậy được?" 



"Vậy ngươi nói xem tại sao nàng ta không trở lại kinh thành? Khó khăn lắm mới có được vinh hoa phú quý, nhưng vẫn ở đây..."



Điều này ai biết.



Trước đây trấn trên đều truyền tin rằng rằng vị quận chúa bị thất lạc này sẽ trờ về kinh thành hưởng phúc, không hiểu sao lâu như vậy mà chưa hề nghe tin nàng quay về kinh. 



Bầu không khí có chút quái dị, tất cả mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng.



"Sao bà không nói muốn nàng ta trở thành hoàng hậu luôn đi?" Minh Thù phá vỡ bầu không khí quái dị này, đang nói chuyện thì chợt chuyển đề tài: "Trình công tử, ngươi đồng ý không?"



"Khinh Khinh, kháng chỉ sẽ mất đầu." Trình Quy nói: "Trừ nàng ra, ta sẽ không cưới bất cứ ai." 



Tai họa bất ngờ.



"Chu đại nhân, dẫn bọn họ đi." Trình Quy không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, dặn dò Chu đại nhân: "Chuyện này giao cho ngươi xử lý, xử lý không tốt thì đứng đến tìm ta."



Mồ hôi lạnh của Chu đại nhân liên tục chảy: "Được được, nhất định hạ quan sẽ xử ổn thỏa." 



"Đừng tức giận, chúng ta đi vào." Trình Quy ôm vai Minh Thù, dẫn nàng đi vào trong phủ.



"Các ngươi muốn làm gì, giết người sao... Buông, buông, các ngươi không thể làm như vậy được, các ngươi phải chịu trách nhiệm, con gái đáng thương của ta."



Giọng nói phía sau càng ngày càng yếu. 



Mãi đến khi hoàn toàn không nghe được.



"Khinh Khinh, tại sao nàng đi đánh người?" Trình Quy chợt mở miệng.



"Nhìn nàng ta thấy khó chịu." 



"Có phải vì nàng ta sờ tay ta đúng không?" Trình Quy hỏi: "Nàng quan tâm ta đúng không?"



Minh Thù quay đầu ra trả lời: "Không đời nào."



"Thật ra cũng không đụng trúng, chỉ sờ một cái, nàng đừng giận." Trình Quy tựa như không nghe được lời nói của Minh Thù: "Sau này ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không cho ai đụng vào ta." 



Minh Thù: "..." Ai giận? Não của tiểu yêu tinh ngươi chứa cái gì vậy?