Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 684 : Lão sư không chịu lấy chồng (2)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Lúc này một nam sinh ôm lấy An Khả Khả, quần áo có chút lộn xộn.



Cô cau mày, nghe tiếng bước chân xa xa bên ngoài: "Bùi Cẩn, giọng nói vừa rồi là của Nam Chi sao?"



Nam sinh khẽ nhíu mày, hắn đẩy An Khả Khả ra, lau sạch sẽ những dấu vết trên người. 



Âm thanh đó dọa hắn sợ mềm nhũn cả người, đến bây giờ vẫn chưa có chút phản ứng nào.



Cũng may lực chú ý của An Khả Khả không ở trên này.



Hắn nhìn An Khả Khả, giọng điệu châm chọc: "Sợ?" 



"Cô ta có…"



"A." Nam sinh châm chọc, bóp cằm An Khả Khả: "Trước đó không phải cô và Du Viễn bị người khác nhìn thấy, sao không thấy cô sợ hãi?"



"Bùi Cẩn, cô ta là Nam Chi." Đây là học sinh chuyển trường, nhưng là người không sợ trời không sợ đất. 



Nam sinh cười nhạt, tay sờ loạn lên người An Khả Khả: "Yên tâm, ta vẫn chưa chơi chán, sẽ không để cho cô ta đi nói lung tung."



-



Minh Thù loạng choạng bước xuống lầu phòng thí nghiệm, cô xác định phương hướng một chút liền đi thẳng đến siêu thị của trường học. 



Đói quá!



Đói quá đi mất!



Đùi gà! 



"Ông chủ!" Minh Thù thật vất vả mới đi tới siêu thị liền vỗ một cái lên mặt tủ kính, ông chủ đang ngủ gật phía sau tủ kính bị dọa cho giật mình khiến đầu đập lên bàn.



"Làm cái gì vậy, làm cái gì vậy, muốn hù chết ta sao?" Ông chủ bất mãn ngẩng đầu: "Mua cái gì?"



"Ăn." Minh Thù như mất hết sức lực tựa vào tủ kính nói: "Tùy ông cái gì cũng được." 



Hai mắt ông chủ nghi hoặc nhìn Minh Thù: "Tiền đâu?"



Tiền?



Vừa rồi cô chỉ tìm được một tấm thẻ ở trên người nguyên chủ, không có tiền mặt nào. 



"Có thể quẹt thẻ không?"



"Có thể thanh toán bằng wechat và Alipay." Ông chủ nói: "Này, cô không sao chứ?"
"Vậy cậu nằm ở đây làm gì? Tại sao không đến phòng y tế?"



Đầu Minh Thù choáng váng, kêu lên một tiếng: "Phòng y tế xa như vậy, không còn sức lực, tôi phơi nắng một chút là tốt rồi."



Phơi nắng một chút là tốt rồi? 



Ánh nắng cũng có thể chữa bệnh?



Nam sinh đương nhiên là bị lời nói kỳ lạ của Minh Thù dọa cho hoảng sợ.



Một lát sau, đột nhiên thân thể Minh Thù vọt lên, cô bị người ta bế lên. 



Chóp mũi ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.



Ánh mắt dần mờ mịt, chỉ mơ màng nhìn thấy vài tia sáng.



Thì ra bị bệnh thực sự có thể khiến một người trở nên yếu đuối. 



Sau này nhất định không thể bị bệnh!



Đều mất hết sức lực yêu thích đồ ăn vặt rồi!



Lúc Minh Thù tỉnh lại, cô đang chuyền nước ở phòng y tế, ngồi bên cạnh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, tinh thần đang tập trung đọc cuốn tiểu thuyết. 



Minh Thù chống thân thể ngồi dậy, bác sĩ quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, để sách xuống rồi đứng lên: "Tỉnh rồi? Em biết em sốt bao nhiêu độ không?"



"Năm mươi?"



Bác sĩ: "…" Năm mươi sợ là nướng chín cô rồi. 



Bác sĩ kiểm tra bình truyền nước một chút, khuôn mặt nghiêm túc: "Người nhà em đâu? Tình hình này của em cần phải về nhà nghỉ ngơi."



"Chết cả rồi?" Minh Thù cũng không dám chắc, dù sao nguyên chủ là một người vừa về nước, ở một mình, trong điện thoại không có bất cứ số liên lạc của người nào, chỉ có một khoản tiền lớn.



Về thân thế của cô, Minh Thù chưa tiêu hóa tỉ mỉ cho lắm. 



Có điều dựa theo tính tình đen tối này của nguyên chủ, đoán chừng là chết hết rồi. Không phải chết hết, đoán chừng quan hệ với nguyên chủ cũng không tốt, vậy cùng với việc chết hết cũng không kém.



"Này em, em nói như vậy là sao!" Bác sĩ nghĩ đến loại kịch bản cẩu huyết bố mẹ đều mất này hắng giọng nói một câu: "Vậy trước tiên em hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, có gì khó chịu cứ nói với tôi."



"Đưa em tới đây là ai?" 



Bác sĩ nói: "Thầy giáo Tề."