Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 686 : Lão sư không chịu lấy chồng (4)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Bùi Cẩn hẹn Minh Thù vào giờ nghỉ trưa, Minh Thù làm gì có thời gian nói linh tinh với hắn, trước hết phải đến căn tin ăn cơm trưa, sau đó lại phải chiến đấu ở siêu thị trong trường học.



Minh Thù cũng có ấn tượng sâu sắc đối với siêu thị này.



Nó có một cái tên rất ma mị. 



Ma Tiên.



Đây có phải tên được đặt từ một người bình thường không?



Chắc là xem phim hoạt hình nhiều quá rồi! 



Lúc Minh Thù đi vào, có không ít học sinh mua đồ ăn vặt, ông chủ đứng ở trước tủ kính chơi điện thoại, có học sinh giúp hắn thu tiền.



Không gian bên ngoài của cửa hàng này rất rộng, có thể cho học sinh ở ngồi ăn gì đó.



"Nam Chi, ôi chao…" 



"Cô lại mua đồ ăn vặt…"



"Mắt tôi mù rồi sao, tôi lại thấy cô Nam Chi đây dạo siêu thị, mua đồ ăn vặt."



"Người như cô không phải mua thuốc lá mới đúng sao?" 



"Hình như ở đây không bán thuốc…"



Minh Thù ôm đồ ăn vặt đi tính tiền, học sinh thu tiền nhìn Minh Thù, có lẽ nhận ra cô là nhân vật tầm cỡ, bắt đầu hơi e dè.



"Tổng cộng là hai trăm năm mươi ba." 



Minh Thù trả tiền bằng Taobao.



"Không mua thuốc lá?" Ông chủ đột nhiên rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động, nhìn Minh Thù.



"Xúi giục học sinh mua thuốc lá, ông chủ, không lẽ ông muốn làm loạn sao?" Minh Thù mang theo túi, đi sang bên cạnh hai bước, cho người phía sau tính tiền. 



Ông chủ đi theo cô, hai người cách cái tủ kính: "Cô có hút thuốc đi nữa thì thầy cô cũng không làm gì được cô, thực sự không mua một gói sao? Những học sinh khác tôi đều không bán."



Giọng nói của ông chủ giống như việc bán cho cô là vô cùng vinh hạnh vậy.



Vậy chắc trẫm phải cám ơn ngươi một tiếng nhỉ? 



Cửa hàng của ông chủ cũng rất ma mị.



Nguyên chủ không hút thuốc lá… Ít nhất là bình thường cũng không có hút.



Lúc tâm trạng đặc biệt không tốt, cô mới hút thuốc. 




Giọng điện tử hẳn là không phân biệt được cái gì hưng phấn với không hưng phấn chứ? 



Nhất định là ảo giác!



Hài Hòa Hiệu thay đổi rồi!



Người con trai vừa rồi… 



"Ông chủ, ông quen biết với người vừa rồi sao?"



"Không biết." Ông chủ thở dài một hơi, nói thầm một tiếng: "Không quen không biết…"



Minh Thù cảm thấy mình phải điều chỉnh một chút về ký ức của nguyên chủ. 



Ký ức trước khi về nước của nguyên chủ…



Minh Thù suy xét tỉ mỉ một lúc lâu, lại phát hiện những ký ức ấy hơi mờ nhạt, đoạn thời gian trước khi nguyên chủ trở về nước là ở trong bệnh viện, lúc cô tỉnh lại ký ức cũng có chút vấn đề, thế nhưng ý định về nước của cô vẫn rất kiên định.



Hình như là xuất viện liền muốn về nước, phân vân mấy thành phố mới chọn đến nơi này. 



Minh Thù suy nghĩ kỹ một chút, xác định không có tin tức gì hữu dụng đành bỏ cuộc.



Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!



Trẫm có đồ ăn vặt! 



Minh Thù gõ gõ vào tủ kính trước mặt ông chủ: "Ông chủ, ông biết bí mật lớn nhất của trường học là gì không?"



[...] Nhiệm vụ ký chủ cô không phải hoàn thành như vậy!



Ông chủ thuận miệng nói: "Thầy chủ nhiệm nhận hối lộ?" 



Minh Thù: "…"



Ông chủ lại nói: "Hiệu trưởng có con gái riêng?"



Minh Thù cười lớn: "Ông cũng biết nhiều thật đấy." 



"Cô muốn biết cái gì?" Ông chủ không biết lôi một điếu thuốc ở đâu ra ngậm, bật lửa đánh đến mấy lần mới châm lửa được: "Nói cụ thể một chút."



Cô mà biết cụ thể như thế nào, còn hỏi ông ta làm gì.



"Ông biết những gì nói hết cho tôi đi?" Minh Thù đề nghị. 



Ông chủ liếc một cái, gục đầu xuống tiếp tục chơi trò chơi: "Cửa chính ở bên kia, đi thong thả không tiễn."