Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 695 : Lão sư không chịu lấy chồng (13)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


"Không sao chứ?"



Minh Thù bình tĩnh lắc đầu.



Nhưng Bắc Đường không hề buông cô ra mà tiếp tục ôm trong lòng, dửng dưng nói: "Công phu của em đã khá hơn rồi." 



"Tư chất tốt." Cô gái nở nụ cười trong bóng tối: "Tự học đấy."



Bắc Đường nhếch mép.



Minh Thù nhìn bóng đen đang nằm không rõ sống chết, một người đàn ông lật tên bóng đen lại rồi ngồi xuống kiểm tra, từ trên người đó rút ra được một món vũ khí. 



"Cậu chủ, là… người của bên đó." Anh ta đứng dậy trả lời.



Có thể vì ngại Minh Thù đang có mặt cho nên không nói rõ thi thể của bên đó là bên nào.



Minh Thù giẫy ra khỏi người Bắc Đường, đi ra nhặt đồ ăn gần đó: "Thầy Bắc Đường người ta đến là vì thầy, em có thể coi là người vô tội bị liên lụy phải không?" 



"Em ở bên ngoài không an toàn, đi về với tôi." Nếu cô đã biết được thì hắn cũng không cần phải lòng vòng làm gì nữa.



"Ở chung với thầy mới là không an toàn nhất." Muốn trẫm đi theo một cách dễ dàng như vậy, đến chút đồ ăn cũng không có, đừng hòng.



Bắc Đường kiên quyết: "Tôi có thể bảo vệ em, sẽ không có ai hại được em." 



Minh Thù cười: "Vậy tại sao tôi lại bị mất trí nhớ?"



Bầu không khí chợt trở nên yên lặng, dường như đến cả tiếng xe cộ ồn ào từ xa vang đến cũng tan biến mất.



Bắc Đường vẫn đứng trong bóng tối, xung quanh tỏa ra một loại không khí nặng nề, lúc lâu sau hắn hạ giọng nói: "Đưa cô ấy về." 



Minh Thù kêu: "Sao, định dùng bạo lực cưỡng ép hả?"



Xem ra anh không biết để mất trẫm là thế nào đây mà.



Bắc Đường nhận ra hàm ý trong lời nói của Minh Thù, nhưng hình tượng nhân vật là như vậy, hắn chỉ có thể đâm lao phải theo lao: "Đưa về." 



Rất tốt, anh khá lắm!



Minh Thù ôm chặt đồ ăn, vắt chân chạy luôn: "Em không chơi với thầy nữa, tạm biệt."



"Cậu chủ..." 



"Chặn cô ấy lại."



Người đàn ông lập tức gọi điện thoại báo cho những người ở bên ngoài chặn Minh Thù lại.



Người bên ngoài cũng không phải là ít, nhưng họ đợi cả ngày trời cũng chẳng thấy ai ló đầu ra, đến lúc họ vào trong thì trong ngõ hoàn toàn không còn dấu vết gì của Minh Thù nữa. 



Một con người cứ thế mà bốc hơi một cách khó hiểu dưới tầm mắt của họ.



Không bắt được người, ngược lại Bắc Đường lại cảm thấy nhẹ nhõm, nếu hắn mà bắt được Minh Thù thì thật không biết phải cư xử với cô thế nào, chẳng lẽ nhốt cô lại?
"Tránh thì tránh hung dữ thế làm gì, dù tôi có tránh thì cũng muộn rồi." Minh Thù nhẹ giọng, cùng với tiếng kêu thất thanh của An Khả Khả đằng sau.



Bùi Cẩn càng giận dữ hơn vụt tới lao tới đám đông.



Bùi Cẩn bế bổng An Khả Khả ra khỏi đám nữ sinh, An Khả Khả mặt đẫm nước mắt trông vẻ khổ sở lắm. 



Còn các nữ sinh thì vô cùng kinh ngạc và chấn động.



"An Khả, mặt cậu thật dày!"



Có nữ sinh cất tiếng mắng. 



"Dám giả trai để chui vào phòng ngủ của con trai, sao cậu có thể không biết xấu hổ đến mức ấy."



"Việc này phải báo cáo cho các thầy cô biết, để các thầy cô đuổi học cậu ta."



Bùi Cẩn ôm An Khả Khả trong lòng trùng hợp đối diện với Minh Thù đang đứng gần đó. 



Một cô gái mặt mày xinh đẹp thanh tú, làn môi khẽ nhếch, đôi mắt sóng sánh ấm áp mềm mại, dường như xung quanh tỏa ra một loại ánh sáng lạ kỳ.



Nhưng…



Là cô ta. 



Chắc chắn là cô ta nói ra.



Chỉ có cô ta nhìn thấy mình… ngoài cô ta ra, không một ai biết cả.



***



[Hài Hòa Hiệu]



Hài Hòa Hiệu: Hôm nay xem tiểu yêu tinh đánh nhau à?



Minh Thù: Không xem! Im đi! 



Hệ thống Cửu thiếu: Tôi xem tôi xem.



Hài Hòa Hiệu: Ký chủ, biết xem hàng đấy.



Minh Thù: Ha ha, đánh nhau thì có gì hay ho đâu. 



Hệ thống Cửu thiếu:?



Hài Hòa Hiệu: …



Tiểu tiên nữa: Bỏ phiếu được đấy. 



Hài Hòa Hiệu: …