Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 706 : Lão sư không chịu lấy chồng (24)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


A Sâm dẫn Minh Thù đi qua phòng khách, rẽ một lối thì nhìn thấy dãy hành lang, lúc này hành lang cũng là một vùng tối tăm.



A Sâm từ bên hông lấy ra súng giảm thanh, cẩn thận đi về phía trước.



Minh Thù: "..." Vệ sĩ mang theo súng, cũng khá trâu bò. 



Đi về phía trước khoảng chừng hai mươi mét thì có một người bước ra từ một căn phòng, a Sâm theo bản năng giơ súng nhắm vào đối phương.



Theo bản năng, đối phương nhận thấy được nguy hiểm, nhanh chóng né qua bên cạnh, sau đó rất nhanh chạy về lối an toàn.



A Sâm đuổi theo, đá văng cánh cửa hắn bước ra trước: "Cậu chủ?" 



"Cậu chủ không sao cả." Bên trong có người trả lời.



Bắc Đường rất nhanh đi tới: "Nam Chi thì sao?"



"Tiểu thư ở phía sau..." A Sâm lui về phía sau nhìn, hành lang trống rỗng không một bóng người. 



Mồ hôi lạnh ướt cả áo.



Tại sao không thấy Nam Chi tiểu thư?



Vừa rồi rõ ràng tiểu thư đi theo phía sau hắn. 



Nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, a Sâm cảm giác gió lạnh đang gào thét ở xung quanh, một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua người hắn.



Cả đầu a Sâm đều vang lên thuốc đâu thuốc đâu.



Tại sao tiểu thư lại mất tích. 



-



Lối đi an toàn.



Minh Thù và bóng người kia cách xa nhau khoảng hai tầng, Minh Thù cầm lấy tay vịn trực tiếp nhảy xuống, rơi ngay trước mặt người kia. 



Đối phương sửng sốt, sau đó nhanh chóng dùng súng chỉa về phía Minh Thù, ngón tay đè xuống cò súng, còn chưa kịp đè xuống.



Người đối diện từ phía sau lấy ra một cây súng tự động.



Đối phương: "..." 



Hắn hoa mắt sao?



Dùng sức nháy mắt mấy cái.



Không nhìn lầm... 



Lại gắng sức nháy mắt mấy cái.



Thật không nhìn lầm.
"Đói bụng, có đồ ăn không?" Ăn no trước nói sau. 



Bắc Đường liếc mắt nhìn a Sâm, a Sâm lập tức hiểu ý chạy về phòng bếp, trước kia trói... À, không đúng, mời được đầu bếp chuyên về bánh ngọt đến rồi, nên để cho tiểu thư ăn bánh trước.



Vì vậy Minh Thù có thể ăn được món bánh ngọt như nhà hàng.



Minh Thù: "?" 



Vừa nhìn đã biết bánh này mới làm, nhưng không thể đem từ nhà hàng về, vậy tại sao đều bếp của nhà hàng lại ở đây?



"Không hợp khẩu vị?" Bắc Đường cho rằng Minh Thù không thích.



"Cũng không tệ lắm..." Giống như mùi vị của nữ chủ đầu bếp Lượng Tôn. 



"Không hợp khẩu vị thì đừng ăn, bên trong còn có những thứ khác."



"Không thể lãng phí!" Hộ thực Minh Thù nói: "Anh nói thức ăn như vậy, có nghĩ qua cảm giác của thức ăn không?"



"..." Bà nó chứ! Lão tử vì người nào? 



Thức ăn có cảm giác à, bị cô ăn còn muốn mang ơn cô sao?



Thần kinh!



Những món ăn phía sau lên rất nhanh, nhưng số lượng không nhiều lắm, rõ ràng cho thấy Bắc Đường sợ Minh Thù ăn quá no buổi tối không tiêu hóa được. 



"Được rồi, đừng ăn nữa."



Cái bát Minh Thù bị lấy đi, ánh mắt Minh Thù nhìn theo, một giây kế tiếp nhanh chóng ôm lấy bát: "Làm cái gì?"



Khóe miệng Bắc Đường giật một cái: "Em ăn nhiều rồi." 



"Em ăn chưa no."



Bắc Đường nhíu mày, hắn đứng dậy kéo ghế Minh Thù ra, đưa tay ra sờ bụng cô, bàn tay ấm áp đặt vào bụng dưới của cô, một dòng nước ấm lập tức lan tràn ra.



Thắt lưng Minh Thù vốn đã thanh mảnh, lúc này lại không thấy vết tích gì. 



Đồ ăn của cô đâu hết rồi.



"Vậy cũng không thể ăn." Ngày mai dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút.



"Mấy miếng cuối cùng." Minh Thù ôm bát, giống như một cô gái nũng nịu: "Không thể lãng phí." 



Lãng phí lương thực chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh.



Không thể lãng phí sinh mệnh.



Bắc Đường thấy trong bát không có thừa lại bao nhiêu thì ngầm đồng ý cho cô ăn hết.