Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 708 : Lão sư không chịu lấy chồng (26)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Mạc Nguyên đi đâu Minh Thù đúng thật là không biết, có điều cô hỏi qua a Sâm, dường như Mạc Nguyên còn có tác dụng khác nên bị mang đi.



Bắc Đường muốn dẫn Minh Thù đi bệnh viện kiểm tra thân thể.



Minh Thù ngơ ngác. 



Cô đang rất khỏe mạnh, tại sao muốn đi kiểm tra?



Minh Thù từ chối đi bệnh viện, Bắc Đường chỉ có thể mời bác sĩ tới trang viên, còn lấy về một bộ máy kiểm tra.



Có tiền... thật đúng là có thể muốn làm gì thì làm. 



Minh Thù bị ép đi kiểm tra, thế nhưng kết quả là bình thường.



Bắc Đường nhận được kết quả này mới yên tâm.



Minh Thù bị hành hạ nửa ngày cho nên ngày hôm đó ở lại trang viên, ngày hôm sau mới đi học. 



Mới vừa vào trường học liền phát hiện không ít học sinh chỉ trỏ về phía mình.



Minh Thù cắn bánh bao, không hiểu sao nhưng vẫn đi về lớp học.



Lúc đi ngang qua bảng thông báo của trường học, có một đám học sinh vây bảng thông báo. 



"Cô ta tới..."



"Vậy mà cô ta vẫn còn dám đến trường."



"Thật là không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ thầy giáo Bắc Đường." 



Minh Thù lúc đầu không định qua đó, nhưng nghe được mấy câu nói này chân liền chuyển hướng, học sinh vây quanh bảng thông báo, không tự chủ được tránh ra một con được cho cô đi vào.



Trên bảng thông báo dán rất nhiều ảnh, rõ ràng là ảnh chụp cô và Bắc Đường ở chung với nhau, thậm chí còn vô cùng thân mật.



"Chụp thế này chưa được đâu." 



Nhìn mọi người tỏ ra căm ghét, tức giận, kích động, phản cảm, ghen tỵ trong tầm mắt, Minh Thù chậm rãi nói một câu.



"Chụp không được đẹp."



"..." 



Cô ta còn cười, còn có mặt mũi cười!
Minh Thù trực tiếp ngồi bên người Bắc Đường, trong tay cô còn cầm theo bữa sáng chưa ăn xong.



Minh Thù ngửa đầu, vẻ mặt khéo léo hỏi hiệu trưởng. "Hiệu trưởng, tìm em có việc gì?"



"..." Tìm cô làm cái gì, trong lòng cô không tự mình biết sao? Đương nhiên lời này hắn không dám nói ra, lau mồ hôi lạnh: "Là ai dán ảnh trên bảng thông báo vẫn chưa điều tra được, vì bảng thông báo của trường học không có người giám sát..." 



Bắc Đường lấy bữa sáng trên tay Minh Thù bỏ ra sau, rồi mới dùng giọng trong trẻo lạnh lùng nói: "Vậy kiểm tra dấu vân tay, kiểm tra từng người từng người một."



"Bắc tiên sinh... việc này có phải là chuyện bé xé ra to không?"



Toàn trường nhiều người như vậy, nếu muốn kiểm tra dấu vân tay, sẽ phải làm lớn chuyện thế nào? Hơn nữa người bình thường căn bản không có cách nào kiểm tra được vân tay... Quan trọng hơn chính là, lỡ đâu không để lại vân tay hoặc là có học sinh sờ qua những tấm hình kia rồi thì sao? 



Ánh mắt Bắc Đường quét qua, hiệu trưởng lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, cả người đều run rẩy: "Kiểm tra, tôi nhất định kiểm tra, Bắc tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được người đã chụp những tấm ảnh kia."



Hiệu trưởng cam đoan xong, cảm giác không khí xung quanh buông lỏng, hắn như nhặt về được một cái mạng.



"Bắc... tiên sinh, chuyện này ngài xem nên giải quyết như thế nào cho tốt?" 



"Đã nói rồi, cô ấy là vị hôn thê của tôi." Bắc Đường nghiêng mắt, nhìn về phía Minh Thù: "Em không có ý kiến chứ?"



Minh Thù chớp mắt, đứng lên, mắt nhìn xuống Bắc Đường: "Anh chưa từng cầu hôn em, vậy mà em thành vị hôn thê của anh rồi? Anh định một bước lên trời sao?"



Bắc Đường không ngờ Minh Thù phản ứng mạnh như vậy, nhanh chóng an ủi: "Chỉ là trước tiên giải quyết hết việc phiền toái này, yên tâm, anh nhất định sẽ cầu hôn với em. Anh không muốn em ở trường học bị người ta chỉ trỏ, nếu như em không muốn, anh sẽ tìm cách khác." 



Bắc Đường với Minh Thù nói chuyện với nhau rõ ràng là chỉ như có hai người bọn họ...



Hiệu trưởng: "..." Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?



Bắc Đường là người có tâm tư riêng nhưng theo như lời hắn nói, Minh Thù không muốn, hắn cũng không dám làm loạn. 



"Buổi tối anh mời em ăn cơm được không?"



Bắc Đường sửng sốt, sau đó gật đầu: "Mời, em muốn ăn cái gì tôi đều mời."



Lão tử chống đỡ không chết được! 



"Em sẽ suy nghĩ."



Bắc Đường: "..." Cô còn suy nghĩ, lão tử đã xuống nước như vậy rồi!



Hiệu trưởng: "..." Có thể làm vị hôn thê của Bắc tiên sinh, bao nhiêu người mong còn không được, thực sự là có phúc mà không biết đường hưởng.