Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 716 : Lão sư không chịu lấy chồng (34)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Ông chủ nhẹ bước đi lên lầu, nhưng khi hắn chứng kiến không có bất kỳ thay đổi nào trong căn phòng, thì lúc bước xuống không còn nhẹ nhàng nữa.



Cô ta chưa tháo bom ư?



Cầm cái gì chứ! 



"Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao nhóc con đó không làm gì cả đã đi rồi?" Sếp hỏi người bên cạnh.



Người bên ngoài nhìn vào cũng không hiểu lắm, đã kể lại câu chuyện đó một lần nữa cho sếp nghe.



Hắn đi xuống phía dưới không được bao lâu, Minh Thù đã ăn xong rồi, sau đó đứng dậy hỏi bọn hắn một cây bút, rồi tùy tiện viết vài con số lên trên mặt đất, nói với chuyên gia hai câu rồi đi. 



Nói cái gì bọn họ không có nghe rõ, thế nhưng mấy người chuyên gia đều có bộ dạng hiểu ra mọi chuyện, lúc này đang cùng nhau tập trung lại thảo luận, dường như đã tìm được biện pháp.



Minh Thù đã nói với bọn họ quy luật nhảy các con số ở quả bom hẹn giờ.



Trước tiên phải tìm ra một quả bom thực sự trong số mười hai quả bom này. 



Sau đó sẽ sắp xếp lại quả bom thật theo thứ tự một hai ba bốn.



Các chuyên gia trước đây chưa từng nghĩ rằng trong số mười hai quả bom này sẽ có giả, bọn họ luôn tìm quy luật của mười hai quả bom, bên trong có thêm những quả bom giả, có thể tìm nó ở nơi nào đây.



Minh Thù ngồi ở chỗ kia ăn cả nửa giờ đồng hồ, trong lúc đó ngoại trừ động tác ăn thức ăn ra, thì cô không hề thay đổi tư thế. 



Khi đó, cô yên tĩnh như không hề tồn tại vậy.



Các chuyên gia cảm thấy bọn họ quá nông nổi, dĩ nhiên là không so sánh được với một cô gái có thể tĩnh tâm ngồi đó quan sát.



Sếp nghe xong, chỉ có thể an ủi bản thân mình bằng số tiền lương cả năm của hắn ta không tiêu hết. 



Các chuyên gia thảo luận xong bắt đầu mang vào người những bộ áo quần chống cháy nổ nặng trịch, bảo sếp đưa mọi người bỏ chạy, bắt đầu tháo dỡ bom.



Trong lúc sếp nôn nóng chờ đợi...



"Ầm ầm." 



"Rầm rầm rầm."



Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, bụi mù và ánh lửa bay lên ngút trời, tiếng thét chói tai và tiếng còi xe vang vọng lên tận trời cao.



Điếu thuốc ông chủ đang ngậm rơi ngay xuống đất, ông bị bụi bặm của những tòa nhà dân cư cũ bao phủ khắp người. 



Sao lại nổ tung như vậy rồi?



Bom không phải ở chỗ này ư?



Ông chủ phản ứng trở lại, chạy về hướng vụ nổ, vừa chạy vừa la lên: "Để lại một đội, những người còn lại theo ta." 




Bắc Đường chỉ tỉnh như thế trong một lúc rồi lại rơi vào hôn mê. 



Trong xe yên tĩnh một lúc lâu đã vang lên tiếng động.



"Ừm."



Mờ mịt lại hư ảo, phảng phất tựa như ảo giác. 



Thú nhỏ một lát sau quay trở về, tin nhắn đã được gửi đi rồi. Nhưng lúc nào cứu viện mới đến thì không ai hay biết.



Minh Thù cầm máu cho Bắc Đường, nhưng cô không dám động đến hắn, hắn phải nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.



Thú nhỏ ngồi xổm bên cạnh Minh Thù, bàn chân cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô ấy. 



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể Bắc Đường bắt đầu rét run, Minh Thù mang tấm chăn phía sau ra đắp cho hắn.



Con sen, cứu viện của bên trên bị cản trở, người ta nói rằng có một đường ống dẫn khí tự nhiên ở bên dưới, tùy tiện di chuyển, sẽ nổ tung thêm lần nữa.



Thú nhỏ truyền tin tức của bên trên xuống. 



Minh Thù nghe xong cũng chỉ ngồi im lặng, một lúc lâu sau cô ta kéo đồ ăn vặt ở phía sau lại, nhanh chóng giải quyết hết một túi đồ ăn vặt.



Thú nhỏ chỉ nhìn vào cô, không hề đi đến tranh giành.



-



"Bác sĩ, bác sĩ..."



Cô gái toàn thân bị dính đầy bụi bẩn xông vào bệnh viện, trong tay cô còn ôm một người đàn ông toàn thân dính đầy máu.



Sự kết hợp này thật kỳ lạ, các bệnh nhân ở hành lang nhao nhao nhìn về phía cô. 



Y tá chạy lên trước, nhìn thoáng qua: "Cáng cứu thương, nhanh đưa đến phòng cấp cứu, gọi bác sĩ Chu."



Nhanh chóng có người đẩy cáng cứu thương đi qua, y tá giúp đỡ đặt người lên trên băng ca, chạy như điên đẩy cáng cứu thương hướng về phòng cấp cứu.



Minh Thù đứng tại chỗ, mặt cô trắng bệch ra, trước mắt có chút xoay vòng nhưng cô không thể xỉu được. 



Cô đi lảo đảo tới quầy lễ tân, đoạt lấy chiếc điện thoại mà cô y tá đang nghe.



"Ôi chao cô…"



Minh Thù miễn cưỡng cười cười: "Ta gọi điện thoại." 



Cô y tá: "..."