Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 717 : Lão sư không chịu lấy chồng (35)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Lúc a Sâm chạy đến, Bắc Đường vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, Minh Thù ngồi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch nhìn xuống mặt đất.



"Tiểu thư?" A Sâm xông đến: "Cậu chủ, cậu chủ thế nào rồi?"



Minh Thù lắc đầu, cô tự tay cầm lấy tay a Sâm, sức rất yếu, giọng nói càng nhẹ: "A Sâm, mua giúp ta một chút đồ ăn nhé!" 



"Tiểu thư cô làm sao vậy?" A Sâm lúc này mới phát hiện sắc mặt Minh Thù không đúng, hắn hô lớn về phía hành lang: "Bác sĩ, bác sĩ đâu?"



"Không cần gọi bác sĩ, mua cho ta chút đồ ăn là được rồi."



"Như vậy sao được, nhìn cô không khỏe cho lắm." A Sâm vừa khéo bắt được một tên bác sĩ: "Anh nhanh khám cho tiểu thư nhà ta xem sao." 



Vị bác sĩ bị kéo lại sửng sốt, một lát sau nói: "Vì cô ấy đói bụng, vừa rồi có kiểm tra rồi, không phải đã bảo y tá đưa thức ăn cho cô ấy ăn rồi ư? Sao sắc mặt vẫn trắng như thế, anh là người nhà của cô ấy à? Cô gái này nhỏ như vậy, gia đình các ngươi sao lại hành hạ cô ấy đến vậy."



Đói... đói sao?



A Sâm thả cho bác sĩ đó đi, nhanh chóng cho người đi mua đồ ăn về. 



Thú nhỏ không biết từ đâu chạy về, thừa dịp a Sâm đang gọi điện thoại, đã đẩy mạnh mấy thứ lạnh ngắt gì đó vào trong lòng bàn tay Minh Thù.



Con sen, những thứ có năng lực thần kỳ trên thế giới này không dễ kiếm đâu, ngươi ăn một chút đã thì mới có thể khá hơn một chút.



Minh Thù cầm lấy cho vào miệng. 



Đợi sắc mặt của Minh Thù chuyển biến tốt hơn một chút, thú nhỏ bắt đầu cằn nhằn.



Mắng cô rất hăng say.



Minh Thù bấm vào nó một phát, nhét nó vào trong túi áo khoác. 



Nhưng lúc này áo khoác bị bẩn, con thú nhỏ thấy gớm, ở trong túi cũng tiếp tục giơ chân mắng.



Minh Thù dường như thở dài, nhưng không có điều gì xuất hiện trên khuôn mặt, lẳng lặng nhìn xuống mặt đất, đợi thức ăn mà a Sâm đưa đến, sau khi Minh Thù ăn một ít thì khuôn mặt tái nhợt dần dần có chút ửng hồng.



A Sâm thấy rất thần kỳ, cái này thật là... ăn một bữa đã khỏe rồi ư? 



Bộ dạng vừa nãy nhìn vào như muốn ăn hết tất cả vậy.




Minh Thù ôm lấy khóe môi: "Cám ơn đã khen ngợi." 



King: "..."



"Ngươi hẹn ta tới, không phải là muốn khen ta đáng yêu đó chứ?" Minh Thù nghiêng đầu một chút, như một người không tiếp xúc bên ngoài nhiều, một cô gái vừa hiếu kỳ lại đơn giản.



"Đương nhiên là không rồi, sao ta lại nhàm chán đến vậy chứ." King vẫn đứng sát mép sân thượng như vậy, hắn vung tay lên, hắn chỉ về hướng cảnh đêm rực rỡ sau lưng: "Ta cho cô chọn một nơi làm sân khấu tạm biệt, Nam Chi tiểu thư, có phải là ta đối xử với cô quá tốt hay không." 



Minh Thù đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, dường như muốn cùng hắn nhìn vào sân khấu từ biệt này.



King không có một chút đề phòng gì với cô, thậm chí là nhìn cô với một chút khiêu khích.



Minh Thù quay đầu cười tươi, ánh mắt lấp lánh như ánh đèn, tựa như một dòng sông sao đang chảy tuyệt đẹp. 



King nháy mắt, gửi cho Minh Thù một nụ cười thần kinh.



Hai người lộng lẫy như vậy dưới cảnh đêm, bèn nhìn nhau cười, dường như là những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp rồi.



Nhưng đúng vào lúc này, Minh Thù đột nhiên đưa tay, bất ngờ đánh về phía cẳng chân của King. 



King bị đẩy vội vàng không kịp chuẩn bị gì, toàn thân bị ngã xuống.



King: "..." 



Làm sao còn có loại thao tác này? Không phải cô muốn cùng hắn thưởng thức sân khấu rực rỡ này sao? 



Cơ thể King nhanh chóng ổn định trở lại, đợi hắn trở lại trên sân thượng, Minh Thù mới nhìn rõ trên tay hắn có rất nhiều sợi tơ nhỏ.



"Nam Chi tiểu thư, sao cô có thể nói ra tay là ra tay liền như vậy, không có chút quy tắc gì hết, cô như vậy đúng là không đáng yêu." King nghiêm túc lên án.



"Ta cảm thấy ta rất đáng yêu." Minh Thù nhún vai: "Không phải ngươi vẫn chưa chết ư, nếu chết dễ dàng như vậy ngươi cũng không phái người tới giết ta đúng không." 



King cười hai tiếng, cười đến mức như kẻ điên.



Dưới bóng đêm, hắn giống như một tên được bệnh viện tâm thần thả ra mắc phải bệnh nặng vậy.