Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 726 : Nhiếp ảnh gia (3)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Chín giờ ngủ cái gì, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu." Nam sinh lớn tiếng nói: "Người đẹp qua đây chơi chung với nhau đi."



Nữ sinh tóc ngắn bất mãn với thái độ của nam sinh: "Người ta ngủ sớm dậy sớm, sao có thể so với chúng ta. Chúng ta nhỏ giọng một chút là được, cô vào đi ngủ đi."



Nam sinh còn muốn nói điều gì đó lại bị nữ sinh bóp bắp đùi. 



Minh Thù liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người vào phòng, tiếng động bên ngoài đã nhỏ đi một chút, nhưng chưa được bao lâu thì lại ồn.



Minh Thù không đi ra ngoài, mà trực tiếp gọi điện thoại cho bảo vệ.



Rất nhanh bên ngoài yên tĩnh hẳn. 



"Rầm rầm rầm..."



Minh Thù lười biếng đi mở cửa, nữ sinh tóc ngắn xanh mặt: "Giang Kiều, ý cô là gì? Cùng ở chung trong một mái nhà, cô có cần quá đáng vậy không?"



Minh Thù cong môi khẽ cười: "Tôi quá đáng? Các ngươi tối như vậy còn làm phiền người khác không quá đáng? Phòng khách là khu vực công cộng, tôi có quyền từ chối cho các ngươi làm như vậy." 



"Cô cảm thấy ồn ào, chúng tôi sẽ nhỏ lại một chút, cần gì phải gọi bảo vệ vào?" Nữ sinh tóc ngắn tức giận chất vấn.



Giọng Minh Thù mang ý cười: "Tôi nhắc các ngươi rồi."



"Cô..." 



"Thôi, thôi đi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Nam sinh từ phòng khách chạy tới, kéo nữ sinh tóc ngắn: "Làm phiền người khác nghỉ ngơi là do bọn tôi không đúng, đi đi, tôi mời."



Nữ sinh tóc ngắn không cam tâm bị kéo đi, phòng khách rất nhanh chỉ còn lại một đống bừa bãi.



Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh. 



-



Vừa sáng hôm sau Minh Thù đã đi ra ngoài, lúc quay về phòng khách vẫn là một đống bừa bãi như cũ.



Nghe được tiếng cửa mở, nữ sinh tóc ngắn từ phòng đi ra, phồng má nói: "Giang Kiều, sao cô không dọn dẹp phòng khách." 



"Liên quan gì đến tôi." Minh Thù đổi giày vào cửa: "Cũng không phải do tôi bày ra."



Dám sai trẫm làm việc, người bạn cùng phòng này điên rồi ư.




"Ừm! Cậu cũng vậy." Ngụy Tự chuyên chú nói chuyện với chàng trai: "Cậu có đi hoạt động dân ca không?" 



Thang máy dừng ở tầng tám, cắt đứt cuộc nói chuyện của Tô Nam Phong và Ngụy Tự.



Cửa thang máy mở ra, giám đốc Thượng và một chàng trai đeo khẩu trang mang kính mát đi ở phía trước, phía sau có không ít người đi theo, chắc là trợ lý.



"Tiểu Kiều." Thượng tổng thấy người phía sau, cười híp mắt nói: "Cô đã đến rồi, vậy đi lên chung với bọn tôi đi." 



Minh Thù khẽ vuốt cằm, nở nụ cười khéo lép lễ phép, ánh mắt chân thật nhìn quanh người chàng trai.



Ngụy Tự và Tô Nam Phong đồng thời hướng về phía sau, ánh mắt Tô Nam Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.



Sắc mặt Ngụy Tự có chút kỳ lạ, người đi vào khá nhiều, cô và Tô Nam Phong bị chen đến sát phía ngoài, không ai chú ý tới bọn họ. 



Ánh mắt Ngụy Tự không ngừng liếc Minh Thù, tuổi của cô và Minh Thù cũng xấp xỉ, nhưng cô ta lại được một công ty nhận.



Ngay cả Tô Nam Phong cũng đặc biệt ngưỡng mộ cô ta.



"Lần này thực sự phải cám ơn cô." Tiếng giám đốc Thượng trong thang máy vang lên: "Tôi tìm nhiều nhiếp ảnh gia nhưng họ đều không có thời gian, cũng chỉ có tiểu Kiều chấp nhận." 



"Trả thù lao là được."



"Phụt..." Giám đốc Thượng nhịn không được: "Trước đây cô không hề quan tâm đến tiền bạc."



"Dòng đời xô đẩy." Không có tiền mua đồ ăn vặt là tận thế. 



Giám đốc Thượng cười, đúng lúc cũng vừa đi đến tầng mười sáu.



Từ đầu đến cuối chàng trai kia chưa hề lên tiếng, thái độ giám đốc Thượng đối với hắn cũng khá cẩn trọng.



Sau khi đoàn người đi hết, thang máy cũng chỉ còn lại Tô Nam Phong và Ngụy Tự. 



Ngụy Tự nhìn Tô Nam Phong, cô tìm một chủ đề bắt chuyện: "Tô Nam Phong, người vừa rồi là Giang Kiều sao?"



"Ừ."



Ngụy Tự: "..."