Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 758 : Thế tử sắp khỏe (7)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Trong cửa tiệm bố trí lịch sự tao nhã, các cô nương ăn mặt sáng sủa đưa đón khách bên trong.



Mà trước mặt những vị khách này là chiếu bạc.



Cách đánh bạc ở niên đại này cũng chỉ có mấy loại, lúc này bọn họ chỉ đơn giản là đánh cược đại - tiểu. 



“Tiểu tiểu tiểu!”



Tiếng đồng thanh vang lên, tất cả mọi người kích động nhìn nhà cái, nhà cái xốc lên từng chút từng chút.



“Á…” 



“Lại là đại.”



Một thanh niên trong số đó ôm một cô nương, mặt tràn đầy hớn hở: “Ha ha, tiếp nào!”



“Cao công tử thắng lại được số thua mấy hôm trước đấy à.” 



“Phong thủy luân chuyển.”



Có người đố kỵ liếc mắt nhìn thanh niên: “Hôm nay Cao công tử thật là may mắn.”



“Nếu hôm nay vận may không tốt, ta cũng không dám tới.” Cao Bân đắc ý vênh váo hôn lên mặt cô nương khiến nàng ta thẹn thùng vỗ bả vai hắn một cái. 



“Chỉ không biết là tiếp theo ngươi có còn may mắn thế không.”



Âm thanh trong trẻo từ phía đám người bên ngoài truyền tới, tiếng ồn đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô đại tiểu ở chiếc bàn xa xa.



Người đứng ở phía ngoài cùng bị một cánh tay đẩy ra, cô nương váy xanh từ phía đám người đi vào, nụ cười tươi như hoa, nét mặt như tranh vẽ. 



Minh Thù đến gần, đã có người không có ý tốt mở miệng: “Ái chà, đây là cô nương nhà nào, sao lại chạy đến đây?”



Người bên cạnh nói: “Cô nương cái gì, gả cho người ta rồi.”



Nhìn búi tóc có thể dễ dàng nhận thấy đã gả đi hay chưa. 



“Chắc là theo ai vào chứ gì!” Một tên mập khác cười “ha hả” một tiếng. Có người mang nữ quyến theo cũng không lạ, mọi người vừa nghe liền thờ ơ:



“Tiểu cô nương, ngươi cũng muốn chơi một chút hả?”



Cao Bân đối diện ôm cô nương kia cũng nheo mắt lại, hắn nhận ra nữ nhân này. 



“Không chơi, chơi với các ngươi thì có gì vui.” Minh Thù từ chối tên mập, nhìn về phía Cao Bân.



“Cao công tử, ngươi muốn nói ở đây, hay là tìm một nơi để nói? Ta càng muốn tìm một nơi không người để nói, ý của ngươi thế nào.”



“Ồ!” 
Cao Bân bị lời này của Minh Thù làm cho lú lẫn. 



Người nói nàng tới là vì lấy lại công bằng cho tên ngốc kia, nhưng nàng lại mở miệng đã gọi tên ngốc.



“Ta…” Cao Bân thở nặng nhọc, phủ nhận nói:



“Ta không bắt nạt hắn.” 



“Hả? Ý ngươi là hắn nói dối?” Minh Thù mỉm cười.



Đôi mắt của Cao Bân khẽ nhíu lại, tên ngốc kia cũng dám mách lẻo!



Lại là một nữ nhân! 



“Lời hắn nói cô cũng tin, hắn chính là một kẻ ngu si.” Cao Bân hét lên:



“Tần Vu, cô mau buông ra, nếu không ta không để yên cho cô đâu!”



Cao Bân cảm thấy bàn chân đạp lên mình đang dùng sức, khí trong lồng ngực bị chèn ép ra ngoài. 



Nữ tử trong tầm nhìn vẫn là nét mặt tươi cười như hoa không đổi.



“Ngươi mắng ai là kẻ ngu si?”



Cao Bân há miệng, thở từng hớp từng hớp. 



Hiện tại hắn thở cũng khó chứ đừng nhắc tới nói chuyện.



“Cứu mạng… cứu mạng…” Trong cổ họng Cao Bân phát ra âm thanh yếu ớt, hắn uốn éo người, muốn bò về phía cửa.



Sao lại muốn bắt nạt tên ngốc kia, thực ra Cao Bân cũng không biết. 



Ngay từ đầu chỉ là trêu đùa hắn, nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia thì cảm thấy thú vị.



Nhưng dần dần không hiểu sao bắt đầu ra tay, chứng kiến dáng vẻ sợ hãi của tên ngốc kia, hắn cảm thấy vui sướng.



Hắn còn lôi kéo người khác cùng bắt nạt hắn ta. 



Khi bọn họ bắt nạt tên ngốc đều vô cùng cẩn thận, không để cho người khác nhìn thấy.



Chỉ cần không bị người ta nhìn thấy, cho dù bị người ta phát hiện tên ngốc bị người khác bắt nạt, ai có thể tìm tới bọn chúng?



Dù sao kẻ ngốc… cũng không thể tự mình nói rõ. 



Nhưng cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày… lại có người ngay cả chất vấn cũng không thèm, trực tiếp ra tay.