Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 759 : Thế tử sắp khỏe (8)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Minh Thù từ dưới đất đi lên, người bên ngoài đồng thời nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi lộ liễu.



Minh Thù nhìn bọn họ mỉm cười, hướng về phía sau nói một câu: “Cao công tử.”



Bóng dáng run rẩy từ phía sau bình phong đi ra, y phục trên người hắn tìm không thấy, trước ngực viết vài chữ to... 



Ta có tội.



Điều này hoàn toàn khác với bọn họ nghĩ.



Mọi người đồng loạt lui lại mấy bước. 



“Cao Bân sao lại biến thành bộ dạng này?”



“Đó chính là thế tử phi Tần gia... người được gả đến Dật An Vương phủ? Nàng ta đã làm gì với Cao Bân?”



Đối mặt tiếng nghị luận, Cao Bân không mặt mũi gặp người khác, chỉ có thể đưa tay ôm mặt. 



Hắn có thể cảm giác được lúc này những ánh mắt kia đều rơi trên người hắn.



Hắn nghe giọng nói kia nói: “Cao công tử, cơ hội lập công chuộc tội đến rồi.”



Cao Bân không tự chủ được run rẩy, ngón tay hở ra một kẽ, run run chỉ người thanh niên nào đó trong đám người: “Hắn... hắn, còn có... còn có một người ở phía dưới.” 



Người thanh niên bị chỉ trúng thay đổi sắc mặt.



Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ tình huống này, khẳng định không phải là chuyện tốt gì.



Cao Bân rơi vào tình huống này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là rời khỏi nơi này. 



Đều là một đám bạn xấu, có thể kỳ vọng bọn họ đối xử chân thành sao?



“Nếu như bọn họ chạy, ta mượn ngươi đi ra ngoài dạo phố. Chớ hoài nghi, ta khẳng định làm được.” Minh Thù cũng không đuổi theo bọn họ, ngược lại hướng về phía Cao Bân nói.



“Đứng lại, mọi người đứng lại!” Không cần Minh Thù nói thêm điều gì, Cao Bân chịu đựng đau nhức trên người, lao tới bắt lại hai người thanh niên, ánh mắt hung ác nhìn bọn hắn chằm chằm. 



Bình thường bọn người này đều do Cao Bân đứng đầu, lúc này bị Cao Bân bắt lại, bọn họ cũng không dám chạy nữa.



Mặc dù không biết là chuyện gì, thế nhưng dám bỏ lại Cao Bân mà chạy, đợi khi ra ngoài, bọn họ cũng rơi vào kết cục không tốt.



“Đi gọi một người khác tới.” 



Cao Bân đá một người thanh niên trong đó: “Còn không đi!”



Người thanh niên kia ôm mông, đầu óc mơ hồ xuống phía dưới gọi người.



“Bọn họ đều tham dự, ta chỉ là người nghĩ ra chủ ý, người thực hiện đều là bọn họ, thực sự là bọn họ. Vết thương trên người thế tử đều là bọn họ gây ra.” 



Cao Bân bán rẻ ba người khác triệt để.
“Người kia, vừa rồi Cao công tử không phải thắng nhiều tiền sao, tới lấy cho ta.” Minh Thù chỉ vào tên béo đứng trước bàn cược. 



Tên mập nuốt một ngụm nước bọt.



Đây là lối chơi gì chứ.



Hắn túm ngân phiếu trên bàn lại, thân thể mập mạp đi tới, để ngân phiếu trên bàn Minh Thù rồi nhanh chóng trở lại nhóm. 



Hôm nay Cao Bân quả thực may mắn, thắng không ít.



Minh Thù nhét ngân phiếu vào trong tay nam nhân, rất hào khí: “Tiền này đủ mời bao nhiêu tay chân thì mời cho ta bấy nhiêu, không được đánh chết.”



Nam nhân đếm ngân phiếu, hắn cũng không làm gì, một lát sau thì có mười mấy người từ bên ngoài tiến vào. 



Mỗi người đều là đại hán hung thần ác sát.



Bọn họ vừa tiến đến, trong cửa tiệm đều trở nên chật chội.



Bốn người nằm dưới đất ngây ngốc trợn tròn mắt. 



Cao Bân có một cảm giác bị chơi xỏ phẫn nộ: “Tần Vu! Cô nói ta vạch mặt họ thì cô sẽ bỏ qua cho ta mà.”



Minh Thù mỉm cười: “Thế nhưng ta chưa nói trước khi bỏ qua cho ngươi thì không đánh ngươi mà.”



Cao Bân: “...” 



Bọn đại hán phân bốn người, lập tức chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.



“Các ngươi... biết cha ta là ai không? Dừng tay!”



“Các ngươi dám đánh ta...” 



“Tần Vu, cô là tiện nhân...”



“A...”



“Nàng ta bỏ ra bao nhiêu tiền, ta chi gấp đôi!” Cao Bân hét. 



Nam nhân không thèm mở mắt, rất bình tĩnh nói: “Một vụ làm ăn chỉ làm cho một người, chỉ nhận của người tới trước.”



Ý này chính là sẽ không quay lại đánh Minh Thù.



Cao Bân tức đến mức thổ huyết. 



Vân Hỷ các dám trực tiếp đánh người trước mặt nhiều người như vậy, lá gan này...



Người đang ngồi đều co rúm người lại, lúc tới bọn họ chỉ được cho biết qua, Vân Hỷ các không trêu chọc được, phải theo quy củ của đối phương.