Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 760 : Thế tử sắp khỏe (9)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Ai để ta nghe thấy người nào mắng hắn, ức hiếp hắn, đây chính là kết cục.”



Minh Thù ném những lời này, đạp mặt đất hỗn loạn rời đi.



Mọi người lặng im nhìn bóng lưng của nàng. 



Minh Thù hoàn hảo không hao tổn từ trong cửa tiệm đi ra, các công tử đều có hơi sợ hãi.



Đợi Minh Thù đi được một khoảng, bọn họ mới đi theo.



“Cô... cô không bị gì chứ?” 



“Ta có thể có chuyện gì?” Minh Thù liếc mắt nhìn bọn hắn:



“Mọi người nghĩ ta có chuyện gì?”



Các công tử đồng thời lắc đầu: “Không có.” 



Công tử Bính yếu ớt nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi ra ngoài sao?”



Minh Thù đột nhiên ngừng lại, lông mi khẽ nhếch: “Mọi người có nói nơi đây cái gì cũng có thể mua được đúng không?”



Công tử Giáp hơi dừng lại một chút: “Ủa... bọn họ nói như vậy sao.” 



Các công tử đều sống rất phóng túng.



Nơi nào thú vị bọn họ biết, nhưng thứ khác bọn họ cũng không rõ ràng lắm.



“Cửa tiệm nào có thể giao dịch?” Minh Thù hỏi công tử Giáp. 



Công tử Giáp hơi nghi hoặc quan sát Minh Thù: “Cô có tiền không?”



Minh Thù: “...”



Đây thật là một vấn đề bi ai. 



Đợi đã!



Nguyên chủ hình như có đồ cưới kia mà! Hơn nữa vốn là chuẩn bị cho đích nữ Tần gia nên đồ cưới kỳ thực rất phong phú.



Minh Thù chí khí hùng hồn: “Ta có!” 



“... Cô muốn giao dịch cái gì? Mỗi cửa tiệm có đồ giao dịch không giống nhau.”



“Loại há mồm chờ sung rụng.” Minh Thù nói.



Các công tử: “...” 



Các công tử đưa Minh Thù đi về vài cửa tiệm phía trước: “Này, cô đi vào hỏi bọn họ xem.”



Cửa tiệm này có màu đèn hơi khác, là màu xanh lam nhạt, trên đường phố này có vẻ càng thêm tịch mịch.



Các công tử lại không muốn đi vào, bọn họ quay người tiến vào một cửa tiệm khác. 



Minh Thù vén rèm lên đi vào, cửa tiệm này nhìn qua giống như một quán trà nhưng phòng khách không có bàn trà.



Lúc này phòng khách không có khách, chỉ có một cô gái đứng trước quầy hàng đang mỉm cười nhìn nàng.




Minh Thù: “...”



Thì ra không thể la to ở trên đường là bởi vì không đưa tiền nên không cho phép. 



Bộ công thương cổ đại từ đâu mà có nhỉ?



Trẫm phải kiện bọn họ!



Gian thương! 



Minh Thù và nữ tử nói xong giá, nàng xách ghế từ trong cửa tiệm đi ra. Các công tử càng kinh sợ: “Cô... cô làm gì vậy?”



Minh Thù để ghế xuống giữa đường: “Một lát nữa đánh hội đồng, mọi người muốn tham gia không?”



Đánh... hội đồng? 



Ở chỗ này?



Đùa gì thế!



À mà... đánh ai vậy? 



“À, đính chính một chút, đơn phương ẩu đả.”



Món ăn Minh Thù gọi rất nhanh đã được đưa tới, và giống lần trước, mang món ăn đến đều là nữ tử.



Nhưng nam tử mặc áo đen trước kia cũng theo tới, phía sau còn dẫn theo một đám tay chân. 



“Mọi người rất có tiền đấy.” Minh Thù quay đầu nhìn Giáp Ất Bính.



Các công tử: “...” Đó là tiền tiêu vặt một tháng của bọn họ!



Minh Thù chờ có chút buồn chán, lấy ra một bộ bài trong thú nhỏ, kêu các công tử đến chơi đánh bài. 



Bọn họ chưa từng chơi đánh bài, sẽ không biết chơi nên Minh Thù chỉ có thể dạy bọn họ.



Cũng may đều là những tay chân lanh lẹ nên đã nhanh chóng học xong.



Bốn người ngồi xổm ngoài cửa tiệm chơi đánh bài, còn có khí thế của một đám tay chân hung hăng. 



Người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn liếc qua, nhưng vì ngại  quy củ Vân Hỷ các, bọn họ cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó liền tiến vào cửa tiệm, không dám đứng lâu.



“Bốn con già!”



Minh Thù đánh một cái trên đầu công tử Bính: “Ở đâu ra bốn con già, ngươi biến ra à!” 



Công tử Bính ôm đầu: “Nhớ lộn nhớ lộn, làm lại nào. Bốn con heo, cái này không sai! Hết bài rồi.”



“Tiểu tử ngươi sao may mắn vậy.” Công tử Giáp ném bài trong tay đi, gương mặt phẫn nộ.



“Hi hi... đa tạ đa tạ.” 



Minh Thù bổ sung: “Kẻ ngốc thường có phúc.”



“Ha ha...”