Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 762 : Thế tử sắp khỏe (11)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Dật An Vương rất nhanh cho người đưa thức ăn vào, dọn dẹp gọn gàng đống hỗn độn dưới đất.



Minh Thù múc cho thế tử một chén cháo, để ở trước mặt hắn.



Thế tử giương mắt nhìn nàng. 



“Tự ăn đi.” Minh-Thù-thẳng hoàn toàn không Get được điểm.



Thế tử bĩu môi, hốc mắt vốn đã sưng đỏ lại bắt đầu hiện ra vài giọt nước mắt.



Minh Thù: “...” 



Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!



“Ăn mau đi, nếu không... ta đi.”



“Đừng... nương tử, đừng đi, ăn.” 



Thế tử nhanh chóng cầm muỗng lên đút cháo vào miệng mình.



“Cạch.”



Chiếc muỗng rớt vào trong bát, thế tử hơi há miệng, bị bỏng rồi. Thức ăn ngậm trong miệng, hắn không nuốt trôi lại không dám nhả ra. 



Minh Thù nhanh chóng đưa tay qua: “Nhổ ra nhanh lên.”



Thế tử im lặng lắc đầu, sau đó làm động tác nuốt vào.



“Ăn, ta ngoan, nương tử, đừng đi.” Thế tử nói xong còn hé miệng cho Minh Thù nhìn một chút. 



Minh Thù nhéo cằm hắn, buộc hắn há miệng, đầu lưỡi đã bị nóng đỏ lên cả rồi.



“Ngươi là...” Kẻ ngốc sao!



Thế tử bất an ngồi đó, tựa hồ không biết mình làm sai chỗ nào. 



Một lát sau Minh Thù mới buông hắn ra, cầm chén cháo thổi từng muỗng đút cho hắn.



Thế tử lộ ra nụ cười vui vẻ, sự bất an ban nãy biến mất hoàn toàn.



Hai người ngồi khá gần nhau, thế tử đang ăn, đột nhiên đưa tay đặt trên bụng Minh Thù: “Nương tử, ngủ, sẽ, em bé?” 



Minh Thù: “...” Ý gì vậy?



Minh Thù lấy tay hắn ra: “Ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi ngủ.”



Thế tử lại bắt đầu khoa tay múa chân. 



Mãi một hồi Minh Thù mới hiểu rõ, ý hắn nói là đêm qua bọn họ ngủ sẽ có em bé.



Sẽ có một đại ma đầu sao!




“Điện hạ?” 



“Đi điều tra chuyện hôm nay một chút.”



“Vâng.”



Trước hừng đông thì Lục hoàng tử đã lấy được tin tức. 



Tống Vân Kiều đúng là vì giúp hắn tìm thuốc mới đến Vân Hỷ các, mà thế tử phi Tần Vu cũng đánh nàng ở Vân Hỷ các.



-



Dật An Vương mới sáng sớm đã có khách. 



“Cao thừa tướng, ngọn gió nào thổi ông tới đây?”



Dật An Vương bây giờ đã mặc kệ triều chính, không thượng triều, nhưng vị khách này đến lúc này chắc chắn là sau khi thượng triều xong, ngay cả triều phục cũng chưa thay.



Dật An Vương nghi hoặc, hắn và Cao gia không có giao tình gì cả. 



Không có giao tình thì không có giao tình, nhưng cũng phải nể mặt nhau.



Cao thừa tướng ước chừng hơn năm mươi, có chút phát tướng, mang một cái bụng bia to.



Lúc này Cao thừa tướng sắc mặt âm trầm: “Vương gia, hôm nay ta tới là muốn hỏi một chút, tại sao thế tử phi của quý phủ lại ẩu đả với con ta?” 



Dật An Vương cảm giác mình nghe nhầm.



Hắn rất không chắc chắn hỏi: “Cao thừa tướng, ông nói gì thế?”



“Sao? Thế tử phi trở về không nói với vương gia sao?” Cao thừa tướng hừ lạnh: 



“Nàng cho người ấu đả với con ta, hiện tại con ta không xuống được giường, chuyện này vương gia cũng nên cho một lời giải thích đúng không?”



Dật An Vương: “...”



Ngay lúc đầu óc Dật An Vương còn mơ hồ, đứa bé giữ cửa vội vã bẩm báo: “Vương gia, vương gia, Phùng thị lang và Phạm thượng thư tới.” 



Dật An Vương: "..."



Hai người kia tới làm gì?



Hắn nhớ hai đứa con trai nhà này và con trai Cao thừa tướng rất thân... 



Không lẽ bị đánh nữa sao?



Dật An Vương sai người đi mời hai người này vào, dặn dò hạ nhân bên cạnh: “Kêu thế tử phi tránh đi, không được ra ngoài.”



Hạ nhân tuân lệnh vội vã đi ra hậu viện.