Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 763 : Thế tử sắp khỏe (12)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Bọn họ ức hiếp con trai người.”



Phòng khách đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại bởi câu nói này, Dật An Vương nhìn về người từ phía bên ngoài tiến vào.



Nữ tử một thân đỏ rực, chầm chậm bước tới. 



Khóe miệng nữ tử mỉm cười, chỉ là một nụ cười bình thường nhưng lại khiến mọi người như ngồi trên đống lửa.



Trên người nàng có một khí thế.



Khí thế ấy làm mọi người không dám nhìn, cũng không dám mạo phạm. 



Nhưng khi nàng đến gần, luồng khí thế kia đã biến mất khá nhiều.



Chỉ còn lại một tiểu cô nương hiền lành cười vô hại.



Vừa rồi cảm giác kia phảng phất như là ảo giác của bọn họ. 



“Thế tử phi, con nói gì?” Dật An Vương lấy lại tinh thần.



Minh Thù đứng trước mặt nhiều người, chọn một chỗ ngồi xuống: “Con nói bọn họ ức hiếp con trai người.”



Sắc mặt mọi người vô cùng xấu xí. 



Mặc dù nàng là thế tử phi nhưng chức quan bọn họ cũng không thấp. Nàng nhìn cũng chưa nhìn bọn họ mà đã ngồi xuống, ngay cả nhìn thấy Dật An Vương cũng không hành lễ.



Có còn quy củ hay không!



Đương nhiên lúc này sự chú ý của Dật An Vương cũng không đặt trên chuyện này. 



Mà có người ức hiếp con của ông.



Đám người kia sáng sớm đã chạy tới, nói thế tử phi đánh con của bọn họ, kêu ông trả lại công đạo.



Hiện tại thế tử phi lại nói cho ông biết là bọn hắn ức hiếp con của ông trước! 



Cao thừa tướng mặt lạnh quát lớn: “Thế tử phi, không có bằng chứng, người cũng chớ nói lung tung.”



Phạm đại nhân cũng nói theo: “Thế tử phi, người đừng đổi trắng thay đen, người đánh con ta trước, lúc này lại ngậm máu phun người, người có ý gì!”



Minh Thù nói: “Ta có đổi trắng thay đen hay không, trong lòng mọi người chắc hẳn đều biết.” 



Cao thừa tướng nhướng mày, trước khi ông tới... Cao Bân không nói cho ông, bọn họ ức hiếp thế tử.



Cao Bân chỉ nói với ông rằng thế tử phi đánh bọn họ.



Ông nhìn về phía hai người khác. 
Vậy mà lúc này Minh Thù...



[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Cơ Tầm.]



[Nhiệm vụ phụ: Kho báu, kho báu ở đâu.] 



Gì vậy? Trẫm sao biết kho báu ở đâu? Gợi ý đâu?



[Gợi ý: Không.]



“A! Chơi ta sao!” 



Minh Thù đập bàn, mới nhớ tới mình đang ở đâu. Nàng nhìn Dật An Vương, bình tĩnh mỉm cười: “Cha, con đi về trước.”



Đợi Minh Thù đi, quản gia tiến đến trước mặt Dật An Vương: “Vương gia, người có cảm giác thế tử phi... kỳ lạ không?”



Ánh mắt sâu thẳm của Dật An Vương nhìn ra bên ngoài, đâu chỉ có kỳ lạ. 



“Vương gia, người nói xem, có thứ gì bẩn hay không?” Quản gia thấp giọng nói:



“Nếu lỡ thế tử...”



Vốn Dật An Vương định quát lớn quản gia thì ông nghe tiếng thế tử, lập tức ngưng lại. 



Bọn họ đều thấy sự thay đổi của thế tử phi.



Mấu chốt là Tầm nhi đột nhiên bắt đầu dính lấy nàng...



Dật An Vương chuyển lời nói: “Ta nhớ Vĩnh Ngạn đạo trưởng còn ở trong cung, ngươi đi mời tới, nói là an ủi thế tử.” 



“Vâng.”



Quản gia rởi khỏi phòng khách, đi tới hậu viện. Lúc đi qua một cái đình, thấy Thúy Nhi lén lút vào phòng. Ông nhướng mày, cũng đi theo vào.



“Thúy Nhi.” Quản gia gọi một tiếng. 



Thúy Nhi bị dọa giật mình, thấy cha mình thì lập tức thở phào: “Cha, sao cha đột nhiên vào, làm con giật mình.”



Quản gia nhìn chiếc hộp trong tay Thúy Nhi: “Đây là của thế tử?”



Thúy Nhi lập tức vui vẻ: “Đúng vậy, đây chắc là đồ tốt, cha thử không?” 



“Dạo này con ráng hầu hạ thế tử, đừng làm ra chuyện gì, nhanh chóng đưa hộp này về cho thế tử.”



Thúy Nhi không tình nguyện, trước đây mấy thứ này tên ngốc đó cũng không ăn hết, có lần nào không đưa bọn họ ăn?