Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 768 : Thế tử sắp khỏe (17)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Ta không có nhiều tiền như vậy.”



Tuyết cô nương: “…”



Cô không có tiền mà vẫn chí khí hùng hồn như vậy! 



Ai cho cô mặt mũi vậy!



Được rồi, bây giờ nàng ta đang bị người ta khống chế, nàng không có tiền vẫn có thể chí khí hùng hồn.



Không biết Minh Thù lôi đâu ra một cái túi nhét vào tay Tuyết cô nương: “Này, chỉ có thế này thôi.” 



Đồ vào tay Tuyết cô nương, nặng trình trịch, nàng ta mở ra liếc nhìn, có vàng, cũng có ngân phiếu, còn có một ít đồ trang sức.



“Khách quan, có thể thả ta ra trước không?” Tuyết cô nương thương lượng với Minh Thù.



“Cô cầm tiền của ta chạy mất thì sao? Ta nghèo lắm.” Minh Thù không nhúc nhích. 



“…”



Tuyết cô nương suy nghĩ một chút, đưa tấm bản đồ kia cho Minh Thù: “Tấm bản đồ kho báu này tổng cộng có mười hai phần, đây chỉ là một trong số đó, cô lấy được thực ra cũng không có ích gì.”



“Vô ích mà cô còn bán năm vạn!” Gian thương. 



“… Sắp ngã xuống đấy!” Tuyết cô nương bắt lấy cánh cây bên cạnh.



Minh Thù lôi nàng ta trở lại.



Tuyết cô nương vỗ ngực: “Bán năm vạn tất nhiên có giá trị của năm vạn, cô có biết bản đồ kho báu này là gì không?” 



Minh Thù nắm lấy bản đồ: “Bản đồ kho báu có thể có gì, không phải là bảo bối sao?”



Tuyết cô nương trợn mắt: “Cô từng nghe trước đây rất lâu, có câu chuyện một vị hoàng đế tìm thuốc trường sinh chưa?”



“Trường sinh?” Lại là kịch bản cổ lỗ sĩ này. Một lát sau Minh Thù cười xùy một tiếng: 



“Trường sinh có gì hay.”



“Cô không muốn trường sinh sao? Sinh lão bệnh tử trên thế giới này quá đau khổ. Có thể trường sinh bất tử, ai mà không muốn?”



“Tốt như vậy, sao Vân Hỷ các các cô không tự mình đi tìm?” Minh Thù nheo mắt. 



“Vân Hỷ các là làm ăn.” Tuyết cô nương chỉ nói một câu như vậy.



“Có thể thả ta ra trước không?”



Minh Thù hơi mỏi tay, thả cành cây xuống. 



Tuyết cô nương thấy cành cây rơi xuống đất, khóe miệng giật một cái. Ngay cả bay nàng ta cũng không biết, sao vừa rồi cứ có cảm giác cành cây kia có thể lấy mạng nàng vậy?
“Thế tử phi của Dật An Vương phủ.” 



Lục hoàng tử không nói gì.



Bầu không khí trong xe ngựa căng thẳng.



Minh Thù lại hồn nhiên không cảm thấy gì, từ từ ăn viên mứt quả cuối cùng. 



Nàng đột nhiên cúi người, mũi kiếm đúng lúc để trước ngực nàng, nàng chậm rãi cười: “Lục hoàng tử, tạo phản không?”



Khí thế bá đạo quanh người Lục hoàng tử trút xuống, người bên ngoài xe ngựa dường như đều cảm nhận được.



“Hung dữ như vậy để làm gì?” Minh Thù sợ sệt ngồi lui lại dựa ra sau, ngón tay để lên mũi kiếm, gạt qua bên cạnh: 



“Ta giúp người đăng cơ, có điều kiện.”



Đối phương tùy tiện quá mức, Lục hoàng tử căng thẳng như vậy, ngược lại rơi vào thế hạ phong.



Hắn chau mày, thu kiếm lại. 



“Thế tử phi biết mình đang nói gì không?”



“Ừ, dùng từ “tạo phản” này có chút không thỏa đáng lắm.” Minh Thù phản bác:



“Nên là kế thừa hoàng vị.” 



“…”



Lục hoàng tử đánh giá cẩn thận Minh Thù một hồi, Tần Vu trong ấn tượng rất mờ nhạt nhưng hắn cảm giác người kia không phải như vậy.



“Thế tử phi, cô cảm thấy mình có tư cách gì nói điều kiện với ta?” 



“Dựa vào vẻ đẹp và tài năng của ta!”



“…”



Lục hoàng tử yên lặng một lúc: “Điều kiện của cô là gì?” 



“Rất đơn giản, ly hôn Tống Vân Kiều.” Minh Thù nói.



Lục hoàng tử nheo mắt: “Không phải cô bảo ta ly hôn nàng ta, sau khi đăng cơ lấy cô làm vợ chứ?”



Minh Thù sâu xa nhìn sang. 



Lục hoàng tử cảm thấy mình phân tích không tệ, một nữ nhân bảo hắn ly hôn hoàng tử phi của hắn, chẳng lẽ không phải là muốn gả cho mình sao?



Nhưng ánh mắt đó của nàng là gì?