Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 769 : Thế tử sắp khỏe (18)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Lục hoàng tử, ta cảm thấy được người nên bồi bổ não tốt vào, người mà làm hoàng đế, đích thị là một hôn quân.”



“...”



“Ta là thế tử phi Dật An Vương phủ, sao có thể gả cho người, Lục hoàng tử nghĩ quá dễ dàng rồi, cho rằng ai cũng có thể lấy ta sao?” 



“Gả cho thằng ngốc Cơ Tầm kia?” Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng.



“Phịch!”



Đoàn xe chợt dừng lại, mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh xe ngựa. 



Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, nữ tử từ trên xe nhảy xuống, nàng vén vạt áo, nhấc chân đá vào trên mông ngựa.



Con ngựa giật mình “hí” một tiếng, chạy như điên về phía trước.



Mọi người: “...” 



“Điện hạ!”



“Nhanh ngăn xe ngựa lại!”



-



Lục hoàng tử ôm trán, âm trầm nhìn chằm chằm Minh Thù, người bên cạnh cũng không dám thở mạnh.



Đầu sỏ gây tội một chút tự giác cũng không có.



“Thế tử phi ngươi làm càn!” Thị vệ Lục hoàng tử quát lớn một tiếng. 



“Ai bảo hắn mắng tên ngốc kia.” Minh Thù dựa vào xe ngựa.



“...” Cô không phải cũng đã mắng sao?



Lúc này ở ngoại ô vắng vẻ, người của Lục hoàng tử cảm thấy giết chết thế tử phi này cũng không có vấn đề gì, chỉ chờ Lục hoàng tử hạ lệnh. 



Ai biết được Lục hoàng tử ôm đầu lên xe ngựa, tiếp tục xuất phát.



Lộ trình sau đó, Minh Thù và Lục hoàng tử không giao lưu gì.



Đến bên ngoài làng, Minh Thù không muốn để bọn họ vào thôn như thế. 



Minh Thù thấy Lục hoàng tử còn muốn ngồi xe lăn, trực tiếp lên tiếng: “Lục hoàng tử, người giả bộ cho ai xem? Một lát nữa bọn họ mang xe đẩy người bay lên trời sao?”



Động tác vừa mới chuẩn bị ngồi xuống của Lục hoàng tử cứng đờ, sắc mặt hắn không tốt lắm đứng lên.



Người nữ nhân này... 



Nếu nàng ta dám đùa giỡn mình, sẽ xử lý luôn.



Minh Thù dẫn bọn hắn lặng lẽ không tiếng động vào thôn.




Nhưng càng như vậy, sắc mặt Lục hoàng tử càng khó coi. 



“Đưa đi!”



Người bên cạnh không dám trì hoãn nữa, tiến lên đưa Tống Vân Kiều đi.



“Điện hạ, chàng hãy nghe thiếp nói, thiếp và thái tử điện hạ không có gì cả, chàng đừng nghe Tần Vu nói lung tung...” Tống Vân Kiều thật có chút luống cuống. 



Tống Vân Kiều bị kéo ra khỏi phòng, nàng ta chỉ thấy vẻ lạnh lùng của Lục hoàng tử.



-



Lục hoàng tử nhìn Minh Thù say mê ăn trái cây, chịu đựng kích động muốn đánh nàng ta. 



“Thế tử phi, nói đi, cô muốn làm gì?”



“Ăn trái cây.”



“Thế tử phi!” 



Minh Thù nhặt trái cây lên: “Lục hoàng tử, người ngủ đông nhiều năm như vậy, kiên trì chắc không cần ta tới dạy người?”



Lục hoàng tử: “...” Đây còn không phải là bị chọc tức sao!



Nhiều năm qua, hắn chưa gặp phải người khó giải quyết như vậy. 



“Không có kiên trì, sao có thể ăn thứ tốt.”



Lục hoàng tử: “...” Hắn hiện tại không đánh chết nàng, thực sự đã là kỳ tích lịch sử.



Minh Thù lau chùi trái cây, đặt lên miệng cắn hai phát mới hỏi: “Thứ này có thể ăn không?” 



Lục hoàng tử: “...” Cô cũng ăn rồi, hiện tại hỏi có phải hơi trễ hay không?



Lục hoàng tử cảm giác hôm nay mình đã dùng tâm lý hoạt động trong một năm hết cả rồi.



Cô nương trước mặt quay đầu, ngược ánh sáng, nàng mỉm cười: “Điều kiện của ta đã nói ra trước đó, Lục hoàng tử, người thực sự cần bồi bổ não.” 



Ngữ điệu mềm mỏng nhưng lời nói lại không thể hiện thiện ý.



“Thế tử phi có thể cho ta cái gì? Vì sao ta phải hợp tác với cô?”



“À, tùy người thôi. Ta chỉ nói vậy, người có đáp ứng hay không, đối với ta kỳ thực không ảnh hưởng nhiều lắm.” Cùng lắm thì kéo thêm giá trị thù hận của một người. 



Trẫm có thể!



“...”



Người đâu! Người đâu!