Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 770 : Thế tử sắp khỏe (19)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Lục hoàng tử không thể bằng lòng Minh Thù như vậy, hắn cần thời gian suy nghĩ.



Nhưng Minh Thù cũng không để ý, hiển nhiên như trước nàng đã nói, chỉ là thuận miệng nói ra, đúng là chỉ thuận miệng nói.



“Điện hạ, phía trước hình như là thế tử...” Xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ, tiếp đến là giọng nói của thị vệ. 



“Thế tử nào?” Lục hoàng tử hỏi.



Nơi hoang vu hẻo lánh, thế tử nào lại chạy đến nơi này?



Minh Thù vén rèm xe lên nhìn thoáng qua, đường xe chạy xa xa bên cạnh, có một người ngồi. 



Hai tay hắn ôm đầu gối, cả người co rúm thành một nhúm, áo quần trên người nhăn nhíu bẩn thỉu, bên người không có nha hoàn cũng không có người hầu hạ.



Lục hoàng tử còn chưa có đáp án, Minh Thù đã xuống xe ngựa, đi tới phía người bên kia.



Lục hoàng tử: “...” 



Không phải lại là thằng ngốc kia chứ?



Thị vệ nhanh chóng cho Lục hoàng tử câu trả lời khẳng định.



Chính là thằng ngốc kia. 



Minh Thù cầm lấy cánh tay đối phương, thuận thế ngồi chồm hổm xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Người nào đưa ngươi tới?”



Hay là hắn... tự mình tới?



Cơ Tầm một lúc lâu mới ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, trong đôi mắt tràn đầy sương mù vô cùng đáng thương. 



“Sao vậy?” Minh Thù nắm bả vai hắn.



“Nương tử, không cần, ta?” Cơ Tầm mếu máo cứ như đứa trẻ bị vứt bỏ.



Minh Thù: “...” Trẫm ra ngoài một lát, tại sao lại ập tới vấn đề này rồi? 



Không tính toán với kẻ ngốc.



Bình tĩnh!



Minh Thù bỏ qua vấn đề kia: “Khó chịu chỗ nào?” 



Cơ Tầm mở miệng, yếu ớt nói: “Đau.”



Nét mặt Minh Thù nhìn không ra tâm tình: “Chỗ đau?”



Cơ Tầm chỉ vào chân. 



Minh Thù để hắn ngồi xuống, vén y phục hắn lên, vị trí mắt cá chân có máu chảy ra, đã không phải là màu đỏ bình thường.



Vết thương là do rắn cắn gây ra, hẳn không phải là kịch độc, nếu không... Cơ Tầm lúc này cũng không thể kêu đau được nữa.



Nhưng ai mà biết có phải rắn độc phát tác chậm hay không... 



Xe ngựa của Lục hoàng tử đứng cách đó không xa, hắn nhìn Minh Thù cúi người xuống giúp Cơ Tầm hút độc, hắn nhíu mày lại.



Trong thời gian ngắn tiếp xúc, hắn cũng biết nữ nhân này có tính cách tùy tiện.
Ngủ một giấc có thể chữa bệnh sao? 



Hù chết trẫm, chạy mau chạy mau!



Cơ Tầm: “...” Ôi trời!



Nàng trở về đây cho lão tử! 



Ngủ mà không chịu nhận trách nhiệm, muốn bị tóm cổ lên công đường sao!



-



“Điện hạ điện hạ, không xong rồi.” 



Lục hoàng tử để sách trong tay xuống, nhìn về phía hạ nhân vội vã chạy tới: “Chuyện gì?”



Hạ nhân lau mồ hôi: “Thế tử phi... thế tử phi xông tới, hướng... hướng về chỗ hoàng tử phi bên kia.”



Lục hoàng tử: “...” 



Hắn theo hạ nhân đến nơi ở hoàng tử phi, đúng lúc thấy Minh Thù từ gian phòng đi ra. Không rõ tình hình gì trong phòng nhưng hai thị vệ thủ ở bên ngoài phòng lúc này đang nằm trên mặt đất.



“Lục hoàng tử chào buổi sáng, có đồ ăn sáng sao?” Minh Thù nở nụ cười chào hỏi.



Đồ ăn sáng gì nữa! 



Chạy tới trong phủ hắn đánh người, còn muốn ăn sáng, nàng ta sao không lên trời luôn đi!



“Thế tử phi, có thể giải thích một chút không?”



“Nương tử của người bỏ thuốc ta, đánh nàng ta một trận thì có làm sao?” Minh Thù hất hàm, nói xong rất là chí khí hùng hồn. 



Hôm qua tuy nàng hút độc cho Cơ Tầm, nhưng nàng rõ ràng có uống thuốc giải độc.



Hơn nữa độc con rắn kia cũng không có tác dụng này.



Duy nhất có thể giải thích chính là Tống Vân Kiều. 



Trước khi tới nàng đã đi gặp đại phu, đại phu nói trong cơ thể nàng có một lượng độc rất nhỏ, không nguy hiểm đến tính mạng, nếu như không tỉ mỉ kiểm tra, cực kỳ không dễ phát giác.



Bình thường không có gì, chỉ khi nào đụng tới vật đặc thù sẽ phát tác.



Ai biết nàng không đụng tới vật kia, ngược lại là trúng độc rắn trước, lại uống giải độc, mấy loại hòa lại với nhau, thế là giải được độc. 



Nhưng kết quả chính là biến thành đêm qua.



“Bỏ thuốc?” Lục hoàng tử cau mày:



“Cô có chứng cứ sao?” 



“Không có.” Minh Thù cười rạng rỡ:



“Thế nhưng không sai khi ta hoài nghi nàng ta và đánh nàng ta.”



“...”