Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 773 : Thế tử sắp khỏe (22)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Lục hoàng tử!”



Minh Thù nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đi ngang qua trước mặt với ánh mắt nhìn thấy kẻ tiêu tiền như nước.



Công tử Giáp Ất Bính giật mình một phen. 



Vừa rồi bọn họ mới tám chuyện về người đi khập khiễng này, sao bây giờ đã gặp rồi?



Lục hoàng tử vén tấm rèm lên liếc nhìn, ánh mắt nhìn vào đôi câu đối trên.



Sao viết lung tung vậy... 



“Thế tử phi, có chuyện gì ư?”



“Nghe nói người muốn cưới nương tử à?”



Lục hoàng tử sinh lòng đề phòng: “Sao vậy, lại muốn ngăn cản ta ư?” 



Minh Thù cười: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút, nương tử tương lai của người biết nấu cơm không?”



Lục hoàng tử: “...” Sao hắn biết được vấn đề này.



Những thiên kim đại tiểu thư đó, có người nào biết nấu cơm? 



Chuyện này cũng có liên quan gì đến hắn?



Đường đường thế tử phi tại xuất hiện ở đầu đường, Dật An Vương sao không quản lý vậy chứ!



“Không biết.” 



Lục hoàng tử buông bức rèm xuống muốn đi, Minh Thù đạp một phát rồi nhảy thẳng lên, đi thẳng đến chiếc xe ngựa.



Thị vệ muốn ngăn lại nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng không chặn lại, cho Minh Thù đứng ở bên cạnh xe ngựa.



Nàng vén rèm lên, cười đến mức rạng rỡ: “Lục hoàng tử, mua bản đồ kho báu không?” 



Lục hoàng tử cảm giác như mình gặp phải ảo giác: “Cô nói gì?”



“Ta nói, có mua bản đồ kho báu không?” Minh Thù lặp lại thêm một lần nữa:



“Lục hoàng tử, đầu óc người khỏe rồi nhưng thính lực lại xảy ra vấn đề à?” 



Lục hoàng tử: “...” Giết chết nàng ta, hãy để cho bổn hoàng tử giết chết nàng!



“Cái gì mà bản đồ kho báu?” Lục hoàng tử hỏi:



“Cô tự vẽ ra à?” 



“Cái gì mà tự ta vẽ ra, ta làm gì có khả năng đó, còn không bằng đi ăn đồ ăn vặt.” Trẫm có vẻ rảnh lắm sao?



“Ta tìm người vẽ đó.”



“...” 



Tạm biệt.



Lục hoàng tử kéo rèm lại: “Đi.”




“Tống Vân Kiều vô cùng tàn độc với bản thân mình.” Minh Thù nói thầm một tiếng. 



“Cô nói gì?” Lục hoàng tử nhìn chằm chằm vào Minh Thù.



Minh Thù đứng có hơi mệt, đi tìm một chỗ nào để ngồi xuống: “Tống Vân Kiều đại khái nghĩ đến chuyện một mỹ nhân cứu anh hùng, bị ta cản lại, mạng của người thật tốt.”



Câu cuối cùng đó là một câu cảm thán. 



Sự đối xử của nam chính.



Trẫm… ngay cả ăn một cái bánh bao cũng phải tự mình đi mua.



Trong nhà còn có một tên thần kinh đang chờ trẫm đấy. 



Nghĩ lại mà não lòng.



Lục hoàng tử nghe ra ý trong lời của Minh Thù, nhưng hắn coi như lạnh lùng: “Cô có chứng cứ sao?”



“Chứng cứ? Ta cần chứng cứ để làm gì?” Minh Thù giả vờ kinh ngạc: 



“Cũng không phải tới ám sát ta, ta cho người biết manh mối, người còn muốn ta tìm chứng cứ cho người ư, vậy ta đây có phải là giúp người tạo phản không, người nhường ngôi vị hoàng đế cho ta ngồi nhé?”



“Thế tử phi!” Thị vệ la thất thanh một tiếng.



Những lời này có thể nói lung tung sao? 



Tuy nàng hay nói lung tung trong phủ, nhưng trong phủ đều là người của mình.



“Khẩn trương cái gì, ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, còn không đáng yêu bằng bánh bao của ta.”



Thị vệ: “...” 



Lục hoàng tử: “...”



Lục hoàng tử nhìn chằm chằm Minh Thù một hồi, sai bảo thị vệ: “Đi tìm Tống Vân Kiều.”



“...” Điện hạ vẫn tin ư? Nhỡ như là thế tử phi nói lung tung thì sao? Thoáng nhìn thấy bộ mặt trầm ngâm của Lục hoàng tử, thị vệ chắp tay bảo: 



“... Vâng.”



Thị vệ rời khỏi chưa bao lâu thì ngự y đã được gọi đến.



Y thuật của ngự y khác xa so với người thường, nhưng ngự y xem qua cũng chỉ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không có cách nào cả. 



“Đồ vô dụng.”



Ngự y có chút tức giận nhưng xét về thân phận hoàng tử của Lục hoàng tử, ngự y chỉ có thể nén giận trở về, nhưng người cũng đã đi rồi:



“Lục hoàng tử hãy mời một vị cao nhân khác.” 



Thị vệ muốn nổi nóng, lại bị Lục hoàng tử ngăn cản lại: “Vĩnh Ngạn đạo trưởng vẫn còn ở trong kinh thành ư?”



“Vâng.”



“Đi mời.”