Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 785 : Chuyến săn hừng đông (1)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


#Đầu đề zombie: Hạ Vị một lời không hợp liền phát rồ.#



“Grừ!”



Minh Thù vừa mở mắt thì đã đối mặt với zombie. 



Zombie thiếu nửa cái đầu, thậm chí cô có thể thấy cấu tạo bên trong của bộ não.



Zombie gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt đã tiến hóa lao thẳng về phía cô.



Minh Thù theo bản năng lùi lại phía sau. 



Cảm giác mất trọng lực kéo tới, zombie phía trên biến thành một điểm đen.



Cô mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người đứng. Lúc cô té xuống, người nọ đi qua bên kia, zombie cũng gầm theo một tiếng.



Gió nóng không ngừng phất qua hai gò má cô như dao cạo râu di chuyển trên mặt. 



Lúc Minh Thù phản ứng kịp thì bụng dưới chợt quặn đau.



Muốn chết muốn chết!



Lại là thế giới zombie, ăn gì đây! 



[...] Lúc này ký chủ còn suy nghĩ vấn đề ăn gì sao? Thế nào cô cũng bị té chết!



Đúng vậy.



Thú nhỏ bị móc ra, Minh Thù ném xuống. Rõ ràng trong không khí không có gì cả nhưng dường như cô đạp trúng gì đó, cơ thể an toàn tiếp đất. 



Thế nhưng...



“Grừ!”



“Grừ grừ!” 



Cô rơi vào giữa bầy zombie.



Đồng thời lúc này ở giữa bầy zombie còn có ba người, ba người lưng tựa lưng chống lại zombie. Minh Thù nhảy vào, ba người đồng thời nhìn về phía cô.



“Đánh zombie sao?” Minh Thù quay đầu, mỉm cười chào hỏi người bên cạnh: 



“Mọi người tiếp tục đi!”



“Grừ!” Zombie hưng phấn rống một tiếng.



Minh Thù: “...” 



Trẫm còn chưa chuẩn bị xong nữa!



Trẫm còn chưa ăn no, các ngươi gầm cái gì!



Ừm... cơ thể này có kỹ năng gì không? 



Còn chưa nhận được ký ức, ngay cả làm thế nào phát động kỹ năng Minh Thù cũng không biết... Thế giới zombie chắc cũng không khác lắm đâu nhỉ?



Minh Thù suy nghĩ một chút, dựa theo trí nhớ trước kia, bắt đầu phát động kỹ năng.




Đây thật là một câu chuyện bi thương.



Trẫm có thể phải chết đói. 



Minh Thù ủ rũ cúi đầu rời phòng.



Hiện tại cô là zombie, ra ngoài sẽ không bị bao vây.



Gặp con người, họ cũng xem cô là đồng loại. 



Cho nên không có gì phải sợ.



Minh Thù đi ra ngoài, những zombie bay bay bên ngoài ngửi ngửi người cô, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra rời đi.



Có thể ăn đồ ăn của con người không? 



Có tiêu hóa được không?



Không thể tiêu hóa cũng tốt hơn chết đói!



Minh Thù nghĩ như vậy, huýt sáo với hai con zombie trước mặt. 



Hai zombie hành động chậm chạp, nghe tiếng động, một lát sau mới di chuyển qua.



Một giây kế tiếp, đột nhiên bọn họ như tên rời cung, chạy nhanh tới.



“Đi tìm cho ta một tí thức ăn của con người.” 



Zombie ngoẹo đầu, tựa hồ không hiểu lời Minh Thù nói.



Minh Thù chỉ chỉ túi chứa thức ăn bẩn thỉu trên mặt đất: "Ăn, thức ăn."



Hai zombie liếc nhau, tản ra hai bên. 



Chẳng được bao lâu, hai Zombie cầm một đống đồ vật trở về.



Một đống đồ lộn xộn, Minh Thù tìm mãi cũng không tìm được thức ăn.



Ngược lại có một con zombie khác đang cầm một khối thịt đầy máu đưa cho Minh Thù. 



Mùi máu tươi rất nặng, Minh Thù nhảy lên xe bên cạnh, ghét bỏ không ngớt: “Đem đi.”



Cái này là thịt người đó!



Zombie khó hiểu, đây là thức ăn bọn họ thích nhất, vì sao vua không thích? 



Zombie thấy Minh Thù thực sự không muốn, lập tức giải quyết đống thịt.



Minh Thù: “...”



Về sau cô sẽ làm bạn với những thứ “đáng yêu” này rồi. 



Thật là đói!



Thuốc đâu thuốc đâu.