Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 788 : Chuyến săn hừng đông (4)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Rào rào...”



“A!”



“Cứu mạng!” 



Hoàng Chinh và Hao Tử mới vừa dùng hết đạn, cửa kính lầu hai bên trái đã bị đánh vỡ hai người từ trên lầu ngã xuống.



Tiếp đến là bên phải.



Cửa sổ lầu hai dường như có thể thấy zombie qua lại. 



Vừa rồi zombie trốn chạy vội ra, chớp mắt bao phủ mấy người lại, làm mấy người kia đi về ngôi nhà bên cạnh.



Đi làm cái gì chắc không cần nói.



Nghe tiếng kêu thảm thiết cũng biết. 



Nhưng zombie giờ cũng biết tránh giờ cơm rồi sao?



Minh Thù mang theo một ít zombie chậm rì rì từ trên lầu đi xuống, mấy con zombie mang theo vật tư và súng ống, phía sau còn mang theo ba cô gái run lẩy bẩy tay bị cột dây.



Hoàng Chinh: “...” 



Hao Tử: “...”



Cô ta đi lên từ lúc nào?



Trói con gái người ta làm cái gì! 



Zombie "grừ grừ" đem súng ống đập Hoàng Chinh và Hao Tử, chính là dùng đập, dáng vẻ đặc biệt phẫn nộ.



Ba cô gái kia thấy Hoàng Chinh, lập tức chạy tới phía bọn hắn.



Con người dù sao cũng tốt hơn zombie. 



Ba cô gái đều là bị đám người kia trói, trong ngày thường càm ràm cùng bọn họ.



Vừa rồi zombie xông lên, các cô gái nghĩ rằng mình chết chắc rồi.



“Còn... bọn họ...” Hao Tử ngước nhìn về phía Minh Thù: “Làm gì bây giờ?” 



“Cho zombie tôi làm điểm tâm?”



“Grừ grừ!” Được được!



Hao Tử liếc mắt nhìn zombie, khóe miệng co giật nói: “Mang theo các cô ấy sao?” 



Minh Thù nhai không có mùi vị, miếng bánh bích quy khiến cô hơi buồn nôn: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, tôi cứu các cô ấy còn phải chăm sóc cho bọn họ sao? Tôi mở trạm thu hồi rác rưởi sao?”



Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không!




“Đi mau!” Lương Tuyền hét lớn một tiếng.



Thủ lĩnh nhanh chóng lên xe, xe đụng vào bên cạnh cửa hàng, lại lùi ngược đuổi theo phía đoàn xe trước rời đi. 



Minh Thù dùng kỹ năng sao chép một nhóm zombie, cho nhóm zombie này đuổi theo bọn họ.



Lần đầu gặp gỡ, hù dọa phiếu đổi đồ ăn vặt thì được rồi.



Hao Tử và Hoàng Chinh trốn phía sau zombie, đợi con phố yên tĩnh lại bọn họ mới ló đầu lên. 



Mặt khác ba cô gái trốn bên kia lạnh run.



Vừa mới xảy ra chuyện gì, các cô giờ cũng còn chưa kịp phản ứng.



“Cô tên là Hạ Vị à?” Hao Tử cẩn thận hỏi. 



Minh Thù không thừa nhận cũng không phủ nhận.



“Cô thực sự tên Hạ Vị sao? Hạ trong mùa hè, Vị trong vị lai?”



“Nếu không cậu đặt đi?” 



“Người Tô Đài tìm tên Hạ Vị nhỉ?” Hao Tử hỏi Hoàng Chinh bên cạnh.



“Tôi không biết đâu.” Hoàng Chinh gương mặt mờ mịt.



Tô Đài chỉ nói hắn tìm người, nhưng cho tới bây giờ chưa nói qua tìm ai. 



“Hao Tử, làm sao cậu biết người Tô Đài muốn tìm tên là Hạ Vị?” Hoàng Chinh nghi hoặc, hắn cũng không biết Hao Tử làm sao mà biết được?



“Haiz, lần trước lúc đến đại học F, không phải tôi cùng Tô Đài một đội sao? Biết từ lúc đó.”



Cái tên Hạ Vị rất dễ nhớ, Hao Tử cảm giác mình chắc chắn nhớ không lầm. 



Hao Tử và Hoàng Chinh liếc nhau.



Cho nên...



Người Tô Đài muốn tìm chính là một con zombie? 



Thế giới này thật huyền ảo.



“Ối, cô đừng đi.” Hao Tử vội vàng đưa Lý Kiếm Nhân tới, đuổi theo Minh Thù: “Cô biết Tô Đài sao? Hắn tìm cô lâu lắm rồi, từ mạt thế bắt đầu đã đi tìm cô.”



“Không quen biết.” Minh Thù lắc đầu. 



Sau khi nguyên chủ biến thành zombie trí nhớ trước kia đều hơi mờ nhạt, trong ký ức cô ta quen biết người nào cô chỉ có ấn tượng mơ hồ nghĩ kỹ cũng nghĩ không ra.



Cho nên Tô Đài là ai, cô thật không biết.