Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 789 : Chuyến săn hừng đông (5)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Tô Đài và ba người này là bạn học thời đại học cùng chuyên ngành, ở cùng phòng, quan hệ đặc biệt thân thiết.



Bọn họ may mắn lúc mạt thế đến đều ở phòng ngủ nên chưa biến thành zombie.



Bọn họ ở lại trường học vài ngày, sau đó rút lui vào quân đội địa phương. 



Giữa chuyện không biết xảy ra điều gì, Tô Đài lại bắt đầu tìm người, hắn cũng không nói với bọn họ là tìm ai.



Hắn có thể xuất phát từ trường học bên kia, hướng phía tỉnh F để đi, tại đại học F không tìm được người.



Vì lúc đó người sống sót tỉnh F nói phần lớn mọi người rút lui đi về phía nam, cho nên bọn họ bắt đầu đi về phía nam. 



Hành trình dọc đường chậm rãi.



Thẳng đến nơi đây.



Tô Đài đêm qua vì dụ đa số zombie rời đi phân tán với bọn họ. 



Vì lúc trước mấy lần Tô Đài đều là như thế, bọn họ quen như vậy cũng tin tưởng Tô Đài sẽ không xảy ra chuyện.



“Tôi để lại ký hiệu cho Tô Đài, cậu ấy nhìn hiểu sẽ đuổi theo chúng ta.” Hao Tử nói: “Được rồi, vừa rồi những người đó... nói căn cứ phía nam là nơi nào? Cô quen biết với bọn họ? Bọn họ cho rằng cô là con người? Cô ẩn núp vào trong con người? Cô sẽ không mang zombie đánh vào căn cứ chứ?”



Dọc theo đường đi bọn họ chứng kiến không ít nhóm zombie. 



Loại căn cứ nhỏ căn bản không chịu nổi nhóm zombie như vậy.



“Tôi nhìn qua rất nhàn rỗi sao?”



“...” Zombie không phải rất rỗi sao? Cô mang theo zombie phá thành phố không phải đang rảnh thì là gì? 



Cho nên... ý của cô là sẽ không đánh căn cứ?



-



Ba cô gái vì sợ nên tự bỏ chạy. 



Hao Tử và Hoàng Chinh còn mang theo Lý Kiếm Nhân, hiển nhiên không có khả năng đuổi theo các cô ấy.



Buổi tối bọn họ nghỉ ngơi ở một thư viện, zombie chia ra xung quanh còn lại một bộ phận canh giữ ở cửa vào thư viện.



Hao Tử cảm thấy đây là đêm bọn họ ngủ yên ổn nhất suốt bao lâu nay. 



“A...”



Hơn nửa đêm, một tiếng hét đau đớn đánh dậy Hao Tử.



Hoàng Chinh gác đêm đã đè Lý Kiếm Nhân lại. 




Minh Thù ăn một miếng, còn lại hai miếng, cô đưa một miếng cho tiểu zombie.



Tiểu zombie cẩn thận nhận lấy, học bộ dạng Minh Thù đưa vào trong miệng nhai nhai. 



Tiểu zombie cũng không biết là cảm giác gì, ngược lại Minh Thù cảm thấy mùi vị không ngon nhưng ăn xong thật thoải mái.



“Tìm xem còn có hay không.” Minh Thù căn dặn tiểu zombie.



Tiểu zombie vui sướng đi ra ngoài, hướng về zombie phía sau gầm gừ một hồi. 



Bọn họ tìm khắp một lượt các ngôi nhà, ngoại trừ tìm ra một một ít thức ăn và mấy con zombie bị nhốt ở trong phòng ra thì cũng không tìm được loại cây tương tự.



Minh Thù suy nghĩ một chút cũng đúng, thứ như vậy nhất định là khan hiếm.



Minh Thù buông thú nhỏ xuống, để cho chính nó đi tìm. 



Một thành phố lớn như vậy, nói không chừng góc nào còn có.



Đi một vòng bên ngoài, Minh Thù dẫn tiểu zombie trở về.



Nhưng mà trở lại liền thấy không ít zombie nằm trên đường, rõ ràng vừa rồi có giao chiến. 



Mà chính thư viện cô chọn có ánh lửa lóe lên, cửa sổ phía trước có nhiều bóng đen đang đứng.



Cô để lại zombie cũng không ít, thế mà toàn bộ đều bị giết chết.



Minh Thù cho tiểu zombie mang theo zombie ẩn trốn vào một nơi bí mật gần đó, một mình cô đi lên xem xét. 



“Là ai!” Canh giữ ở cửa vào thư viện quả nhiên không phải zombie, là một kẻ lực lưỡng cầm súng, bắp thịt trên cánh tay gồ lên, bên trái thanh long bên phải bạch hổ vừa nhìn thì không phải là người tốt.



Minh Thù đến gần, thấy rõ là người, bọn họ nhíu mày lại, sau đó không kiêng dè gì quan sát cô: “Cô là ai? Ở chỗ này làm gì?”



Đội ngũ họ không có người yếu đuối như đàn bà. 



“Là bạn của chúng tôi.” Bên cửa sổ có người thò đầu ra nói một tiếng.



Kẻ lực lưỡng nghi ngờ nhìn phía trên, có người đưa tay ra, bọn họ thu súng lại: “Lên đi.”



Minh Thù đi qua giữa bọn họ. 



“Chà, ngày hôm nay thật sự gặp may mắn.”



“Ha ha, một lát nữa thay ca, chúng ta cũng có thể...”



Phía sau bọn họ nói chuyện với nhau những câu khó nghe.