Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 79 : Thần Y Khuynh Thành (27)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


"Chức Phách cô nương, dạo gần đây có vẻ sống không được yên ổn nhỉ."



Thanh Trần vẫn như cũ, một thân y phục tú bà hoa lệ, trong tay giờ có thêm một cái quạt gấp, giống như các người đẹp cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.



"Lần trước ăn đòn chưa đủ hả?"



Minh Thù mang nụ cười tiêu chuẩn: "Còn muốn ăn một bữa xa hoa nữa không?"



"Chức Phách cô nương..."



Thanh Trần lui về sau một bước: "Ta không có tới tìm nàng đánh nhau."



Ánh mắt Thanh Trần rơi vào thú nhỏ đang chật vật bò ra khỏi bụi cỏ, hắn híp mắt một cái đây là trứng thần thú nở ra phải không? Trông có vẻ hơi sành điệu nhỉ.



"Không đến đánh nhau, ngươi tới làm gì?"



Còn muốn cướp đồ ăn của trẫm?



Thanh Trần thu lại ánh nhìn, khóe miệng cong lên độ cong mê người:



"Hiện tại, Chức Phách cô nương đang bị phiền phức vây quanh, ta đương nhiên đến thay cô nương giải quyết phiền toái rồi."



"..."



Minh Thù dùng ánh mắt đang quan sát quái vật nhìn Thanh Trần:



"Đầu ngươi bị cửa kẹp à? Hay là não bị quái thú ăn rồi?"



Đừng tưởng rằng ngươi chưng ra khuôn mặt có tính lừa dối kia, là có thể thuận miệng nói bừa.



Trẫm không dễ gạt thế đâu!



Thanh Trần kiềm chế tâm tình phát điên:



"Chức Phách cô nương, ta giúp nàng giải quyết chuyện này, nàng chỉ cần giúp ta trị bệnh là được rồi, nàng tuyệt đối không bị thiệt thòi đâu."



"Ngươi đi chết đi." Mệt mỏi quá độ.



Thanh Trần: "..."



Hắn có thể đánh chết nàng không?



Ai nói với lão tử có gương mặt này, thì nhiệm vụ gì cũng cực kỳ đơn giản?



Đơn giản cái con khỉ!



Minh Thù nhấc chân đi ra ngoài cửa, thú nhỏ ôm trứng màu tròn vo đuổi theo Minh Thù.



Thanh Trần ngứa chân chìa chân ra cản đường thú nhỏ.




"Hừ." Ai sẽ thích cái người điên kia.



Hộ vệ kinh ngạc nhìn Thanh Trần.



Thanh Trần nhanh chóng dùng quạt che mặt, đi về phía trước:



"Ta tự có dự định của mình không cần hỏi nhiều, đi xuống đi."



"Vâng." Hộ vệ cẩn thận từng bước rời đi.



Sao lại thấy gần đây, hành vi công tử có chút khác thường.



Đừng nói là công tử thực sự xem trọng nữ nhân kia?



Hộ vệ rùng mình, thật đáng sợ.



Vào đêm, Minh Thù bụng đói cồn cào không tài nào ngủ được.



Thú nhỏ đang ôm trứng ngủ bên cạnh, bị Minh Thù tát một cái té xuống phía dưới, thú nhỏ giật mình tỉnh giấc, xù lông nhe răng trợn mắt trừng Minh Thù.



Làm gì đấy!



Lại đánh nó!



Sau này nó không lớn nổi, đều là tại nàng.



Minh Thù ung dung nhìn nó, trong họng thú nhỏ rầm rì vài tiếng, tiểu móng vuốt ôm trứng màu xê dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho nàng.



"Nói cũng không nói, ngươi tiến hóa thất bại à?"



Minh Thù mặt ghét bỏ.



Thú nhỏ tiếp tục nhếch miệng trừng Minh Thù, hung ác kháng nghị.



"Dữ dằn làm gì, ngươi cũng không biết nói."



Còn dám hung hãn trừng nàng, bé không dạy lớn sinh hư.



Thú nhỏ: "..."



Đáng ghét, chờ đó rồi nó sẽ biết nói.



Chọc thú nhỏ xong, Minh Thù xuống giường đi tìm đồ ăn, đi được nửa đường thì thấy Lưu Phong đang đứng im như cái cột trong góc tối.



Hắn dường như không cần ngủ, mà cũng chẳng bao giờ Minh Thù thấy hắn ngủ, nửa đêm tỉnh dậy cũng thấy hắn đứng ở chỗ gần nàng, có thể xem xét thưởng cho hắn bằng khen vệ sĩ của năm rồi.



Minh Thù ăn xong quay lại thì thấy Lưu Phong không còn ở chỗ đó nữa, nàng đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe thấy một tiếng động giống như một vật to lớn nào đó vừa rơi xuống.