Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 80 : Thần Y Khuynh Thành (28)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Thanh Trần như ruồi nhặng, chỗ nào cũng nhúng tay vào.



Lúc này, Thanh Trần đang đứng trước mấy thi thể, ánh trắng chiếu lên mặt hắn phủ một tầng sáng bạc như tinh linh trong đêm, càng làm cho hồn phách điên đảo, tâm hồn mê mẫn.



Minh Thù lại cảm thấy xuất hiện một luồng khí thuần khiết lạ kỳ.



Chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại tú bà mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mê người, tú bà cười câu hồn, âm cuối đầy trêu ghẹo:



"Chức Phách cô nương, nàng thật là không cẩn thận chút gì, nhiều người xâm nhập như vậy cũng không biết."



Ánh mắt minh Thù đảo qua thi thể: "Lưu Phong đâu?"



"Ta để hắn nghỉ ngơi rồi."



Thanh Trần kéo y phục dài chấm đất đi qua đến trước mặt Minh Thù, hơi cúi người mùi thơm kỳ lạ dần dần nồng nặc:



"Chức Phách cô nương, ta thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, rất thích hợp chữa bệnh nàng thấy sao?"



Mẹ nó, bệnh tâm thần à!



Trăng tròn với chữa bệnh thì có liên quan cái khỉ gì tới nhau



Minh Thù xoa xoa cổ tay, trong ánh mắt chờ mong của Thanh Trần, cong môi:



"Ta nghĩ thích hợp đánh người hơn."



Một giây sau nàng nắm cổ áo Thanh Trần quăng qua vai, gom cùng mấy thi thể cùng lúc ném văng ra.



Thanh Trần sống mà như đã chết ngã vào đám thi thể.



Là nữ nhân sao?



Là nữ nhân sao?



Ngươi cho là Thanh Trần sẽ buông tha như vậy sao?



Không!



Hắn là một người cố chấp, Minh Thù một ngày không chữa bệnh cho hắn, hắn vẫn sẽ quấn lấy nàng.



Nhưng Thanh Trần cũng là một người thông minh, mỗi lần hắn xuất hiện đều sẽ chọn đúng thời cơ sẽ không chọc giận Minh Thù, thậm chí còn có thể giúp Minh Thù một tay. Nhưng Minh Thù không cảm kích, mỗi lần không phải là bị đá văng ra, thì là bị đánh đến thảm hại, thể diện của toàn bộ Túy Hoa các đều bị hắn vứt sạch.



Thanh Trần vô cùng hoài nghi bản thân.



Mùng chín tháng năm.



Thọ thần đế quân mở tiệc chiêu đãi bốn phương.
Bạch Yên Nhiên vung vẩy chiếc roi trong tay, linh lực được truyền vào trong roi, chiếc roi từ trên không hạ xuống, Minh Thù không thể nào tránh được.



Thấy chiếc roi sẽ đánh xuống người Minh Thù, Minh Thù tay không bắt roi hung hăng kéo xuống một cái roi bị kéo căng.



Máu tươi từ bàn tay Minh Thù chảy ra, khóe miệng nàng lại lộ ra ba phần ý cười. Cố sức kéo căng, làm cho Bạch Yên Nhiên lảo đảo cả người chúi về phía trước.



Minh Thù kéo roi bắt Bạch Yên Nhiên lại, quấn một vòng roi, trói chặt nàng ta.



Bạch Yên Nhiên giãy giụa, roi da mang gai ngược ghim vào thân thể, đau đến mức rút cạn sinh lực không để ý đến hình tượng rống to:



"Chức Phách, ngươi là con khốn, buông ra."



"Ngươi lặp lại lần nữa?"



Minh Thù dường như không nghe thấy, ngoáy ngoáy lỗ tai.



"Con khốn buông ta ra, ta là tiểu thư Bạch gia, ngươi dám đối xử như thế với ta, ta phải cho ngươi chết không được tử tế. Ngươi là đầu gỗ sao còn không mau cứu ta!" Những lời này là gào với Nhất Minh.



Nhất Minh muốn tiến lên, lại sợ Minh Thù và Lưu Phong nên có chút do dự.



"Đừng nói ngươi là tiểu thư Bạch gia, dù cho ngươi là thần tiên, hôm nay ta cũng dám động vào ngươi."



Trẫm cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.



Bạch Yên Nhiên bởi vì đau đớn, giọng nói như lạc đi:



"Ngươi dám?"



"Ngươi nói xem ta có dám không?"



Minh Thù cười nhẹ siết mạnh roi hơn nữa, Bạch Yên Nhiên đau đến mức không phát ra tiếng.



Trẫm không thèm để ý đến ngươi, coi trẫm dễ bị bắt nạt thế sao?



"Chức Phách, ngươi dừng tay lại."



Bạch lão gia đem theo người chạy đến, mọi người đều dạt sang hai bên, Bạch lão gia tức giận hét lớn:



"Buông Yên Nhiên ra."



"Ngươi bảo ta buông là ta sẽ buông sao, thế thì ta làm gì còn thể diện chứ?"



"Vậy ngươi muốn thế nào?"



Bạch Yên Nhiên đang bị tra tấn trong tay Minh Thù, Bạch lão gia tuy tức giận nhưng cũng không giám đắc tội với Minh Thù.