Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 797 : Chuyến săn hừng đông (13)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Vì đám người kia bị xử tử, phụ nữ và trẻ em tạm thời không có nơi nào để đi chỉ có thể ở lại trong thôn.



Nhưng chứng kiến zombie đi lại trong thôn bọn họ vẫn rất sợ.



Tô Đài đơn giản nói quy tắc với bọn họ chỉ cần không chủ động trêu chọc bọn zombie này, tức là hoạt động ở gần đây, zombie sẽ không tấn công bọn họ.



Đương nhiên nếu như sợ, cũng có thể trực tiếp rời đi.



Nhóm phụ nữ và trẻ em này, đại đa số đều là người thường nào dám tự mình đi ra ngoài.



Sau đó một đám người tạm thời ở lại trong thôn.



Lúc đầu dự định đi ra ngoài, Hoàng Chinh đoạt lại vật tư của đám người kia xong trực tiếp chất đống ở trước mặt Minh Thù.



Hắn phải biết rằng Minh Thù nuôi tiểu zombie bằng thứ gì.



Có thứ để trao đổi Minh Thù rất dễ nói chuyện.



Bọn họ lần đầu tiên nghe qua thực vật biến dị, không ngờ đến thực vật biến dị lại có thể ăn.



“Chúng ta cũng có thể ăn sao?” Hao Tử hết sức tò mò.



“Mọi người tìm rồi thử xem sẽ biết.” Ta cũng không phải là người, làm sao biết người có thể ăn hay không.



Vì sao cảm giác lời này như đang chửi chính mình vậy?



Hao Tử nghẹn ngào.



Hoàng Chinh cau mày suy nghĩ: “Cô tìm ở đâu vậy?”



Minh Thù mỉm cười: “Cậu thấy tôi đã đi ra ngoài chưa?”



Hoàng Chinh: “...”



Đoạn đường này cô ít khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của bọn họ, coi như là rời khỏi không bao lâu rồi sẽ xuất hiện.



Cho nên thực vật biến dị từ đâu tới?



Hoàng Chinh cảm thấy không hỏi ra được gì, trong lòng quyết định tự mình đi tìm.



Thực vật biến dị rất dễ nhận biết, đến nay toàn bộ thực vật đều héo rũ chỉ có thực vật biến dị sống tốt thôi.



Tô Đài là một thành viên trong bọn họ, tự nhiên muốn gia nhập vào hàng ngũ sưu tầm thực vật biến dị đó.



Sáng sớm ba người cùng nhau đi ra ngoài.



Minh Thù nhìn theo bọn họ đang rời đi, cô từ phòng nhỏ đi ra ngoài, đi tới giữa vùng đất trống.



Mấy người trước đây bị bắt vẫn còn bị trói ở đây.




Ngày hôm sau.



Hao Tử nhìn phụ nữ và trẻ em lên xe đóng chặt cửa.



Lúc này mới chạy đến bên cạnh Minh Thù chỉ huy các zombie lên xe: “Cô không phải đã nói không mang theo bọn họ sao?”



“Có người thay bọn họ xuất vật tư, thật may mắn, không có cách nào.”



Trong đội ngũ người có thể xuất nổi vật tư chỉ có Diệp Tương Tư.



Diệp Tương Tư đã cho Minh Thù quả trái cây, còn có một chút rau dưa tươi, tất cả đều do cô ta tự trồng.



Điều kiện chính là Minh Thù mang theo bọn họ, tìm được một nơi an toàn rồi thả bọn họ xuống.



Minh Thù lên chiếc xe đầu tiên, Tô Đài và tiểu zombie đều ngồi ở chiếc xe này.



Lái xe là Hoàng Chinh.



Hao Tử mở cửa phía sau.



Hai chiếc xe ở giữa tìm một người can đảm nhất trong số những người kéo bình dầu lái xe.



Hoàng Chinh hỏi: “Cô tính đi đâu?”



“An Thành.”



Tô Đài không biết từ đâu đã móc ra được một tấm bản đồ: “Chúng ta bây giờ nên ở đây, An Thành cách đây rất xa, có thể lượn một vòng qua từ phía nam, đến lúc đó đưa bọn họ xuống trước.”



Minh Thù không có ý kiến gì với phương án này cả.



Ba chiếc xe dừng trên đường, có thể nói là rất dễ thấy.



Có người muốn tìm phiền toái, cũng có người muốn tìm sự giúp đỡ.



Hoàng Chinh và Tô Đài cũng không dám để Minh Thù ra mặt, cô xuống phía dưới xem, mọi người không muốn đánh nhau, cuối cùng hắn vừa nói một câu, cũng phải đánh nhau.



Hôm nay đường cái không dễ lái xe, có đôi khi còn gặp phải chiếc xe bị bỏ rơi trên đường.



Lượn lui lượn tới, mấy ngày kế tiếp cũng đi không được bao xa.



Minh Thù cảm thấy còn không bằng tự mình đi bộ nữa!



Bọn họ lúc này ở một tỉnh lộ, lúc nãy vừa mới bắt đầu, ven đường đã có người hoặc là vây xung quanh một chỗ nói, hoặc là đứng ở trước xe, nam nữ già trẻ đều có.



“Đừng mở nữa, phía trước chắc là bị chặn rồi.” Đi ngang qua nhóm người thứ ba, Tô Đài bảo Hoàng Chinh dừng xe.