Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 798 : Chuyến săn hừng đông (14)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Đúng như dự đoán của Tô Đài phía trước bị chặn đường.



Con đường này là con đường ngắn nhất đi căn cứ phía nam, có một nhóm binh lính tìm kiếm người may mắn còn sống sót ở phía trước, những chiếc xe chạy phía sau này đều là đi theo quân đội.



Chờ bọn họ phát hiện phía trước bị chặn, đoàn xe cũng đã sắp xếp được một hồi, chuyển xe cũng cần một khoảng thời gian dài.



Tuy là cần thời gian để chuyển xe còn hơn bị chặn lại ở chỗ này.



Đang chuẩn bị chuyển xe, phía sau có một chủ xe khác nói rằng có một con đường khác cũng không đi qua được, bọn họ vừa từ bên đó đi qua.



Cho nên bọn họ chỉ còn cách cùng nhau xử lý chiếc xe bị hỏng phía trước.



Lúc đi căn cứ nhất định sẽ có kẹt xe.



Zombie được thiết lập không hề có lỗi gì.



Trên quốc lộ loại người gì cũng có, tiếng nói khiêu khích vô cùng khó nghe.



Hao Tử và Hoàng Chinh đi xem phía trước trở về, lau mồ hôi trên trán: “Phía trước còn có một đoạn đường rất dài chưa có xử lý, không biết lúc nào mới có thể thông xe.”



“Cho bọn họ xuống xe hoạt động một chút.” Tô Đài nói: “Tôi đi làm cho cô chút gì ăn.”



Vua zombie không được nuôi tốt, bọn họ cũng không được sống tốt.



Minh Thù mặt mày hớn hở xuống xe, lúc đi ngang qua chiếc xe phía sau, vỗ vỗ thùng xe, ý bảo zombie bên trong yên tĩnh một chút, đừng rống lên như vậy.



Nhóm zombie tủi thân co rúm trong thùng xe.



Bên ngoài có thật nhiều thức ăn ngon!







Cái này phải chờ đợi ròng rã một ngày, buổi trưa ngày hôm sau mới di chuyển được, ngay lập tức đã muốn ăn hết ngay rồi.



Làn da màu xanh của tiểu zombie sắp giống với da của con người, hoàn toàn có thể xuất hiện trước mặt người khác.



Nhưng tiểu zombie rất ghét những thức ăn giống con người, chỉ nhìn chằm chằm vào những người xung quanh.



Zombie không thể khống chế bản năng.



“Ai cần ngươi giả vờ tốt bụng!”



Tiếng của một phụ nữ vang lên Minh Thù quay đầu lại nhìn, Diệp Tương Tư bị người khác đẩy trên mặt đất, một người đàn bà đang chỉ vào cô ta mà mắng.



Diệp Tương Tư có gắng giải thích điều gì, nhưng người phụ nữ đó càng kích động hơn.



Những người sống sót khắp nơi nhao nhao nhìn về phía bên này.



“Đội ngũ này dựa vào cái gì ngươi nói coi, ngươi tính toán thứ gì vậy.” Ngón tay của người phụ nữ đó như sắp chọc vào trán của Diệp Tương Tư.




“...”



“Hắn nói cái gì vậy?” Hao Tử cũng tò mò.



“Vỗ béo một chút, ngon.” Minh Thù phiên dịch.



Hao Tử: “...” Thật là không thể chạm vào khi hắn không hỏi đến.



-



Minh Thù ăn xong thì đi nghỉ ngơi, tiểu zombie ở bên cạnh cầm một mảnh giấy cứng quạt cho Minh Thù.



Minh Thù mặc dù không cảm thấy nóng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được sức nóng trong không khí.



Chỉ là cơ thể của cô tự động giảm nhiệt.



Tiếng huyên náo phía trước chợt truyền đến.



Một vài người lính khí thế uy nghiêm mang theo mấy người phụ nữ từ phía trước đi qua đây, đứng ngay ngắn ở phía trước nhóm người Minh Thù.



Người lính quan sát mấy người bên ngoài xe, theo bản năng nhìn vào Tô Đài: “Xin chào, xin hỏi bọn họ là người trong đội của các anh sao?”



Quân nhân đang chờ Tô Đài trả lời, có giọng nói từ bên kia truyền đến.



“Không phải, ta không biết những người đó.”



Binh lính liếc mắt quan sát Minh Thù, cô gái... cũng sạch sẽ hơn một chút.



“Ôi... Nhưng bọn họ nói là người của đội các người. Xe trước mặt của chúng tôi cũng đầy người rồi, nếu như là người của đội các người, hay là đưa cho họ đi một đoạn, mọi người đều không dễ dàng.”



Minh Thù lườm một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đúng vậy cũng không dễ dàng gì, cho nên vì sao tôi phải nuôi không bọn họ?”



“Bọn họ không phải là các ngươi mang đến...”



“Hiện giờ tôi không muốn mang theo bọn họ nữa không được à?”



“...”



Thói đời này, đường biên tối thiếu của đạo đức đã bị giẫm đạp, không thể ép buộc yêu cầu người khác làm điều gì.



“Như vậy đi.” Người lính nói: “Chờ đến căn cứ lúc vào thành, chúng tôi sẽ mang mọi người vào sẽ tiết kiệm nhiều thứ, vật tư cũng không cần nộp hết lên trên.”



“Chúng tôi lại không đi căn cứ.”



“...”



Hôm nay không có cách nào khác để nói chuyện rồi.