Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 809 : Chuyến săn hừng đông (25)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


hững người cấp cao rút khỏi căn cứ phía nam được sắp xếp ở một nơi khác, bọn họ cũng không muốn có quan hệ gì với Nhện Độc.



Nhưng trên con đường từ căn cứ phía nam xuống phía dưới, chỉ còn lại thành phố An Thành này có thể coi là lớn một chút.



Bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn, về cơ bản là không tìm nổi một thành phố tốt hơn để dừng chân. 



Lương Tuyền lúc ở thang máy đã bị thương, lúc này khi đã trở về đại đội, sắc mặt vẫn còn chút khó chịu.



Trước mắt cô cứ thoáng hiện lên khoảnh khắc khi thang máy sắp đóng cửa, hiện lên hình ảnh ánh mắt nhìn cô lúc đó.



“Lương đội trưởng, thủ trưởng gọi cô kìa.” Người bên cạnh kéo Lương Tuyền khỏi trạng thái thất thần. 



Lương Tuyền lấy lại tinh thần, nhìn lên phía thủ trưởng, hắng giọng một tiếng rồi nói: "Chúng tôi đã tới chỗ công ty y dược nhưng không tìm được đầu mối nào có ích, tòa nhà đó đột nhiên phát nổ."



"Đúng vậy, không hiểu tại sao. Nếu không phải là chúng tôi chạy nhanh, bây giờ chắc bị chôn vùi ở dưới đó cả rồi."



“Còn có thứ xuất hiện từ tòa nhà đó...” 



Những người ở hai bên Lương Tuyền, mỗi người bổ sung thêm một câu.



Thủ trưởng là một người đàn ông trung niên. Vị thủ trưởng trước đây hy sinh tại căn cứ phía nam. Đây là vị thủ trưởng mới được chọn ra.



Thủ trưởng cau mày hỏi: “Theo như lời mọi người nói thì những quái vật kia thật sự đều bị nổ chết rồi sao?” 



Có người ngập ngừng trả lời: “Thời gian ngắn như vậy, chắc là không chạy kịp đâu...”



Bọn họ cũng không chắc chắn, lúc đó tình thế cấp bách như vậy, mọi người đều bán mạng tháo chạy.



“Đã thông báo tin tức cho phía bên Nhện Độc rồi chứ?” 



Lương Tuyền trả lời: “Tôi đã nói qua rồi. Thủ trưởng... Tôi cảm thấy chuyện ở công ty y dược, chắc lại có sự can thiệp từ phía bên Nhện Độc.”



“Sao cô lại nói như vậy?” Thủ trưởng hỏi.



“Lúc trước, ở phía Nhện Độc tôi có gặp một người nhìn có chút quen thuộc. Vừa nãy, khi nói đến chuyện công ty y dược, tôi chợt nhớ ra, lúc ấy có lẽ cậu ta cũng ở đó.” 



Lương Tuyền không phải là nói mò, cô thật sự đã nhìn thấy.



Chỉ là khi đó khoảng cách quá xa, chỉ thoáng nhìn thấy từ phía xa nên lúc ở chỗ Nhện Độc mới chưa nhận ra.



Thủ trưởng âm trầm suy nghĩ: “Hiện nay, An Thành là địa bàn của Nhện Độc, chúng ta hành động ở nơi này phải có giới hạn. Phải nhanh chóng tìm được một nơi thích hợp để làm căn cứ tiếp theo.” 



Ý của thủ trưởng là không muốn xảy ra va chạm...



Lương Tuyền tuy cảm thấy có chút trăn trở nhưng cũng hiểu rõ tình hình bọn họ lúc này.



Không thích hợp để xảy ra va chạm với Nhện Độc. 



“Mọi người quay về nghỉ ngơi cho tốt đi.”




Hắn kéo Minh Thù về phía chiếc giường.



“Nguyên Dã tiên sinh, cậu thật sự muốn gây rối một zombie sao?” 



Nguyên Dã đẩy cô ngã lên giường, ôm cái rương ở bên cạnh tới.



Đây là cái rương mà lần trước hắn đem về, lúc trước Minh Thù đã chú ý đến rồi. Sau khi ăn cơm xong, cậu ta luôn ngồi xem thứ ở trong cái rương.



Hắn từ bên trong lấy ra một tập tài liệu, lật lật mấy trang rồi đưa cho Minh Thù. 



Minh Thù chẳng muốn xem, phí tâm sức.



Hao tâm tổn sức là lại muốn ăn.



Ăn thì lại buồn nôn. 



Cái không gian này đã khó trải qua như thế, tên tiểu yêu tinh này lại còn muốn dằn vặt trẫm.



“Xem đi.” Nguyên Dã thúc giục.



Ánh mắt Minh Thù chẳng quan tâm chút nào. 



Tay cầm tài liệu của Nguyên Dã dùng sức nắm lại, trang giấy đều trở nên biến dạng.



Hắn đi qua chỗ khác, mang đến mấy túi đồ ăn vặt.



Minh Thù lúc này mới cầm tài liệu lên, liếc nhanh một chút: “Chết rồi sao?” 



Trên tài liệu ghi chép một phần hồ sơ, mà người đó không phải ai khác, chính là con zombie thần kinh có vấn đề lần trước.



Thành viên tổ nghiên cứu khoa học cấp cao của công ty y dược.



Thời gian tử vong của hắn là trước mạt thế ba tháng. 



“Xác chết vùng dậy!” Minh Thù cắn mấy miếng đồ ăn vặt cho đỡ sợ.



“Trên lý thuyết, thi thể được bảo tồn tốt thì sau khi xảy ra mạt thế, hắn cũng có khả năng trở thành zombie.” Nguyên Dã nói: “Vấn đề nằm ở chỗ sao lại phải bảo tồn thi thể của hắn ta, còn nữa, sao hắn ta lại tiến hóa nhanh hơn so với người khác.”



Minh Thù chớp chớp mắt: “Nhưng cái này thì có liên quan gì đến tôi?” 



Nguyên Dã: “...”



Cô không thấy là chuyện này mà tôi lại nói với cô, là vì tôi tin tưởng cô sao? Cô không thấy cảm động sao?



Được rồi... 



Cô sẽ không đâu.