Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 810 : Chuyến săn hừng đông (26)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Minh Thù vươn người rời đi, tới cửa, cô đột nhiên quay đầu: “Khả năng nhận thức của con zombie đó hình như rất yếu.”



Dường như con zombie đó không thể ngay lập tức nhận ra cô là một zombie.



Tình hình này cho thấy cảm ứng của nó đối với đồng loại rất yếu. 



Nguyên Dã còn chưa kịp phản ứng thì Minh Thù đã rời khỏi phòng.



Nguyên Dã thở dài.



Con đường này... Dần dần càng trở nên xa hơn. 



Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi Minh Thù vừa ngồi, nơi đó đặt một gốc cây xanh được bao bọc trong bùn.



Chính là bụi cây trước kia hắn tìm thấy ở chỗ công ty y dược.



Tại sao lại ở đây được? 



Không phải là cô đã ăn hết rồi sao?



Cô để rơi ở đây, hay là lại có âm mưu gì...



Nguyên Dã hoàn toàn không cho rằng cô có thể có lòng tốt đem đồ trả lại cho hắn như vậy. 



Chắc chắn là cô đánh rơi ở đây rồi.



Nguyên Dã cầm bụi cây đó đi ra ngoài. Nếu cô phát hiện ra không thấy bụi cây này nữa, lại không cho là hắn đã ăn trộm sao?



Bà nó, oan ức này hắn gánh không nổi đâu. 



Trong phòng khách Hoàng Chinh và Hao Tử đã ngủ rồi, xem chừng mấy người này ở bên ngoài cũng mệt lã rồi.



Nguyên Dã đi chậm lại, từng phòng khách đi qua, đến phòng Minh Thù gõ gõ cửa.



Cửa thư phòng cót két hé mở. 



Tiểu zombie thò ra gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhìn chằm chằm loài thực vật kỳ dị trên tay Nguyên Dã.



Nguyên Dã lườm nó một cái.



Tiểu zombie trừng mắt đi trở vào. 



Hai bọn họ cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy cho đến khi Minh Thù ra mở cửa.



“Hai người các cậu làm gì vậy? Đêm hôm còn định dọa ai đấy hả?”



Tiểu zombie rụt đầu, đóng cửa thư phòng lại. 



Phía sau cửa Lý Kiếm Nhân nghi hoặc nhìn tiểu zombie.



Tiểu zombie giận dữ mắng: “Grừ!”



“Grừ! Grừ!” Lý Kiếm Nhân đáp lại. 



“Grừ! Grừ! Grừ! Grừ!” Tiểu zombie càng tức giận.



“Grừ! Grừ!”



Tiểu zombie văng một bạt tai: “Đần độn!” 




Hắn im lặng một lúc lâu, không hề phát ra âm thanh nào. Cơ thể hắn cũng tê dại một hồi.



Dựa vào! 



Đây là phá quy tắc.



Không được nói.



Không được viết. 



Hơn nữa quyền hạn của hắn dường như bị thu hồi không ít.



Ngay cả những từ ngữ đơn giản cũng không nói được.



Thôi bỏ đi... Cứ cho là nói cho cô ấy biết, lần sau, chắc là cô ấy sẽ nhớ đấy. 



Thời gian cơ thể Nguyên Dã bị tê dại qua đi, đang dần dần hồi phục cảm giác.



Hình phạt nghiêm này chỉ diễn ra trong vòng mấy phút, Nguyên Dã thử hoạt động chân tay. Một ngày nào đó hắn sẽ phá hủy cái hệ thống này, khiến cho nó phải kêu rên.



Minh Thù hình như lật người. Tuy rằng Nguyên Dã không nhìn thấy nhưng hắn có cảm giác cô đang nhìn hắn. 



Cô nhìn hắn làm gì chứ?



Trong đầu Nguyên Dã đang suy nghĩ xem hắn có nên tiến tới như một tổng tài bá đạo hôn một cái thật sau, sẵn tiện tỏ tình luôn. Sau đó tiếp nhận sự thật bị đánh một trận.



Chợt nghe thấy cô hỏi: “Cậu ăn ngon miệng không?” 



Cậu có ngon miệng không?



Lý giải từ mặt chữ...



“Thịt người không ngon đâu.” Bà nó, tôi xem cô như vợ, cô dĩ nhiên là muốn ăn tôi rồi. 



Có nhân tính không vậy?



“Tôi đói quá!” Giọng Minh Thù như cố tình thêm vào chút run rẩy, ảm đạm đặc biệt hiệu quả của nữ quỷ trong phim kinh dị.



Cả người Nguyên Dã nổi da gà: “Cô không phải vừa mới ăn hay sao?” 



“Chán ghét.”



Tiếng trang phục ma sát, Minh Thù cảm thấy cạnh giường lún xuống, cảm giác bức bách bao trùm: “Rất chán ghét sao?”



Giọng nói của Nguyên Dã vang lên bên tai. 



“Ừm.”



Nguyên Dã có chút yêu thương cô, hắn không biết zombie ăn thịt người thì sẽ thấy thế nào nhưng nghe cô nói chán ghét, hắn liền thấy đau lòng.



Hắn vén tay áo lên, đưa cánh tay tới miệng Minh Thù: “Thế cô cắn một miếng đi, chỉ được cắn một miếng thôi đấy.” 



Mùi vị của máu thịt, cực kỳ dễ ngửi.



Trên người Nguyên Dã rất sạch sẽ, không có mùi lạ. Đầu lưỡi Minh Thù không nhịn được mà liếm liếm.



Lưỡi băng lãnh, mềm mại lướt qua da thịt, cơ thể Nguyên Dã không nhịn được mà run lên.