Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 827 : Kỷ nguyên tinh hệ (5)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Sao Khoa Học Kỹ Thuật còn gọi là thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, cả tinh cầu chỉ có một thành phố Khoa Học Kỹ Thuật này là thành phố.



Là nơi khoa học kỹ thuật thịnh vượng nhất, khắp kiến trúc này đều lộ ra vẻ... ma tính.



Kiến trúc kỳ lạ nổi bồng bềnh giữa không trung, các tòa nhà được xây dựng ngược lại với ý nghĩa thông thường, kiến trúc bị chìm ngập trong nước... 



Nhìn thế nào cũng không bình thường.



Trẫm sợ là vào tà giáo.



Thành phố Khoa Học Kỹ Thuật chia làm bảy mảng, hạm đội Thần Uy đơn độc thuộc về một mảng, Minh Thù hiện tại đang ở hạm đội Thần Uy. 



Toàn bộ hạm đội Thần Uy nhìn từ không trung vô cùng đáng kinh ngạc, từng chiếc từng chiếc chiến hạm được sắp xếp thật chỉnh tề.



“Vực chủ.”



Người phụ trách hạm đội Thần Uy ở bên ngoài chiến hạm. 



Người phụ trách này bề ngoài cùng tương tự con người, thế nhưng trên trán có một cái ụ rất lớn, trên đầu còn có hai sợi râu lúc này đang rung rung.



Người phụ trách cười đến đôi mắt đều sắp khép lại.



Người phụ trách dẫn Minh Thù đi vào bên trong, vừa giới thiệu hạm đội. Trong hạm đội có thành viên thường trú, giống như Quyển Mao và Tiểu Trục đều không phải là thành viên thường trú hạm đội, nhưng nếu hạm đội cần thì bọn họ cũng tới. 



“Lần trước tôi đã nói với cậu vì sao không nhớ, loại sai lầm này phạm một lần còn phạm lần thứ hai, cậu coi nơi này là trường học à?”



Tiếng trách mắng từ phía trước truyền đến người phụ trách rõ ràng sửng sốt, hắn dừng giới thiệu nhìn về phía trước.



Chỉ thấy hai người người đàn ông cao lớn, cánh tay trần màu vàng nhạt trên da thịt dường như còn có mồ hôi sáng bóng. 



Người đàn ông đang chọc chọc vào đầu chàng trai, nhìn qua rất tức giận còn chàng trai đang cố gắng xin lỗi.



“Lộ Gia!” Người phụ trách gọi một tiếng.



Người đàn ông quay đầu: “Mạch Địch.” 



Người phụ trách gật đầu: “Qua đây một chút.”



Lộ Gia liếc mắt nhìn Minh Thù, đi từ từ qua đây.



“Đây là vực chủ chúng tôi, vực chủ, đây là người lợi hại nhất hạm đội chúng tôi tên là Lộ Gia...” Người phụ trách kể về thành tích sáng chói của Lộ Gia. 



Đây chính là người đã phản bội nguyên chủ sau này?



“Trục xuất hắn khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.”
“Ngải Nặc...” Sự tức giận trên mặt Lộ Gia biến mất, gọi lên một tiếng. 



“Xảy ra chuyện gì?” Ngải Nặc tỏ vẻ quan tâm.



“Tôi...” Loại chuyện này làm sao có thể nói cho cô biết? Cô sẽ khinh thường hắn. Về sau hắn cũng không thể ở lại thành phố Khoa Học Kỹ Thuật nữa.



“Rốt cuộc có chuyện gì cậu nói đi chứ.” Ngải Nặc lo lắng liền tóm lấy cánh tay Lộ Gia. 



Lộ Gia cúi thấp đầu, hắn không dám nhìn Ngải Nặc: “Tôi phải rời khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.”



“Cái gì? Vì sao? Cậu ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đang yên đang lành tại sao muốn rời đi, là muốn đi công chuyện sao?” Ngải Nặc hỏi dồn dập.



“Không phải.” 



Ngải Nặc kề sát vào hắn, giọng nói lo lắng: “Vậy tại sao cậu muốn rời khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật?”



Lộ Gia nói không nên lời chuyện hắn bị đuổi ra ngoài.



“Ngải Nặc, cậu đừng hỏi.” 



“Chúng ta không phải là bạn bè sao? Sao cậu không thể nói cho tôi biết?” Ngải Nặc mang vẻ ảm đạm: “Hay là cậu chưa từng xem tôi là bạn?”



“Không phải không phải... tôi không phải ý đó.” Hắn lộ ra vẻ kinh hoảng, khoát tay: “Tôi chính là...”



“Chính là vì sao?” 



Lộ Gia hít sâu hai cái: “Tôi bị trục xuất khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.”



Ngải Nặc lộ ra ánh mắt khiếp sợ: “Vì... vì sao vậy? Cậu ở hạm đội lợi hại như vậy, tại sao buộc phải trục xuất cậu khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”



Cô vất vả lắm mới có được quan hệ tốt với Lộ Gia, hiện tại hắn lại bị trục xuất sao? 



“Tôi cũng không biết, ngày hôm nay vực chủ tới, cô ta không giải thích gì đã trục xuất tôi.”



Vực chủ...



Tây Dạng! 



Cô ta tới rồi!



Ngải Nặc đổ mồ hôi lạnh.



“Cậu đừng vội...” Ngải Nặc bình tĩnh lại, an ủi Lộ Gia: “Chúng ta nghĩ cách đi.”