Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 828 : Kỷ nguyên tinh hệ (6)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


“Mạch Địch, không xong rồi, Tiểu Trục bọn họ kéo thứ kỳ quái trở về.” Người lùn không tới một mét từ đằng xa nhảy bổ tới.



Đúng hơn là bay tới.



Chân chưa chạm đất. 



Người lùn giữ chặt chân dài Mạch Địch: “Cậu mau đi xem một chút đi.”



Mạch Địch khóe miệng giật một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi biết ngay, không nên để cho mấy kẻ điên đó lên đây.”



Mạch Địch hướng về phía Minh Thù chào một tiếng: “Vực chủ, tôi đi xem thử.” 



Mạch Địch vội vã mang theo người lùn đi khỏi, Minh Thù buồn chán cũng đi theo xem thử một chút.



Quyển Mao bọn họ mang về là một loại khoang đông gì đó, đặc biệt cũ nát.



Giống như vật của rất nhiều năm trước. 



Quyển Mao và Tiểu Trục hợp lực đẩy khoang đông xuống, chàng trai lôi thôi ôm con mèo giả, chậm rãi theo ở phía sau.



“Đây là cái gì?” Mạch Địch đã vọt tới: “Tôi đã nói không cho phép mang đồ đạc không rõ lên hạm đội, mọi người vớt vật gì vậy!”



“Mạch Địch không nên tức giận, giận sẽ sinh nếp nhăn, ông xem nếp nhăn ông đã nhiều như vậy rồi.” Quyển Mao nói với thái độ nhã nhặn lễ độ, nhưng lời kia làm cho Mạch Địch trực tiếp đạp hắn một cái. 



Quyển Mao buông tay, Tiểu Trục một người không chịu nổi, khoang đông trực tiếp lui về phía sau trượt một khoảng cách, đụng vào robot sửa chữa cỡ lớn đi ngang qua phía sau.



"Rầm..."



Khoang đông vốn đã cũ nát, va chạm như thế, trực tiếp rơi ra một lớp kim loại phía ngoài. 



Quyển Mao chạy nhanh đến nhìn, sau đó nhìn về phía Mạch Địch: “Mạch Địch, ông thô lỗ như thế, sẽ tìm không được người yêu đâu.”



Mạch Địch lại muốn đạp Quyển Mao.



Quyển Mao nhanh đến bắt chuyện Tiểu Trục, hai người đẩy khoang đông, từ bên kia chạy thật nhanh. 



-



Trong khoang đông có người.



Hơn nữa còn là một người rất đẹp. 



Mặc trên người một bộ quần áo màu trắng tinh khiết, lẳng lặng nằm trong khoang đông, tựa như đang ngủ vậy.




Mọi người: “...”



“Khoang đông có cái gì đặc biệt sao?” Minh Thù quay đầu hỏi Sơn Âm. 



Sơn Âm lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng... bọn họ có thể mang về từ bên ngoài cũng không đơn giản.”



“Khụ khụ...” Người Minh Thù ôm đột nhiên ho kịch liệt đứng dậy.



“Dẫn hắn đi kiểm tra một chút.” Minh Thù giao người cho Sơn Âm. 



“Vâng.”



-



Người không có gì đáng ngại, thân thể bình thường, sau khi tiêm vào thuốc hồi sinh gien, sức lực cũng đang khôi phục. 



Nhưng người này vẫn không nói chuyện, hắn cứ như vậy im lặng nhìn mọi thứ xung quanh.



Minh Thù đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn người ở bên trong: “Sơn Âm, cậu cảm thấy người này quen mặt không?”



Sơn Âm nghi hoặc: “Vực chủ gặp qua người này?” 



Minh Thù cẩn thận lật lại ký ức nguyên chủ, thế nhưng trong trí nhớ không có người như vậy, chỉ là cảm thấy mặt hắn quen thuộc.



“Vừa rồi tôi đi hỏi qua Tiểu Trục, cái khoang đông kia là bọn hắn phát hiện trên chiến trường, trùng hợp là rất gần với điểm chuyển tiếp do trận từ trường kia ảnh hưởng nên trôi dạt cùng chúng ta đến đây.”



Minh Thù nheo mắt: “Ý của cậu là, cái khoang đông kia có thể phóng ra từ trường ảnh hưởng phi thuyền?” 



“Vực chủ, bọn họ rất để tâm đến khoang đông này.” Sơn Âm nhắc nhở.



Nếu như không có điểm gì đặc biệt, bọn họ cũng sẽ không để ý như vậy.



“Vực chủ, đã không sao rồi. Nhưng còn cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục, hắn ở trong khoang đông thời gian quá lâu, phản ứng dường như có hơi chậm.” Người ở bên trong đi ra báo cáo cho Minh Thù. 



“Quá lâu? Bao lâu?”



Đối phương nói một con số an toàn: “Chí ít cũng năm mươi năm.”



Tuổi thọ bình quân Tinh hệ là bốn trăm tuổi, sống đến năm sáu trăm tuổi không phải là vấn đề, bình quân một trăm tuổi mới tính trưởng thành. 



Thời gian năm mươi năm thực ra không là gì.