Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 830 : Kỷ nguyên tinh hệ (8)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Mỗi khu nhà của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đều tập trung ở một chỗ.



Một bên là chung cư cao vút trên mây.



Một bên là biệt thự độc lập. 



Minh Thù đẩy cửa biệt thự ra, bên trong đã quét dọn sạch sẽ sáng sủa, Minh Thù đứng ở một bên: "Vào đi."



Đầu tiên Kỷ Niên nhìn thoáng qua bên trong, một lúc lâu mới tiến vào bên trong.



Lầu một là phòng khách và nhà ăn, lầu ba là phòng ngủ, lầu bốn để giải trí. 



Minh Thù đưa hắn vào một căn phòng ở tầng ba sát cửa sổ.



Kỷ Niên đánh giá căn phòng, nhìn qua cửa sổ phía dưới là một hoa viên có thể nhìn thấy đài phun nước.



"Cần gì nói với người máy, nó sẽ giúp cậu làm ra." Minh Thù dựa vào cửa. 



Kỷ Niên hồi lâu mới nói: "Cám ơn."



Minh Thù nheo mắt: “Lấy cái gì cám ơn?”



Minh Thù đi vào phòng, từng bước từng bước tới gần Kỷ Niên: “Cậu nhìn đi, tôi giúp cậu chứng minh thân phận, còn phải bỏ tiền mua nhà cho cậu ở, tạo điều kiện cho cậu ăn, mặc, ở, đi lại, cậu lấy cái gì cám ơn tôi?” 



Kỷ Niên bị buộc đến cửa sổ, Minh Thù tay chống bệ cửa sổ, cơ thể Kỷ Niên buộc phải ngửa ra sau: “Cô nghĩ tôi nên cám ơn cô thế nào?”



“Cậu làm sao để cám ơn tôi?” Đầu ngón tay Minh Thù chạm nhẹ gương mặt hắn.



Khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Niên hiện lên vẻ tức giận: "Tôi sẽ trả lại cho cô." 



Hắn nỗ lực tránh khỏi sự đụng chạm của Minh Thù, nhưng lại bị Minh Thù quay vòng tại bệ cửa sổ.



"Đừng đụng vào tôi." Giọng Kỷ Niên khàn khàn, mang theo sự tàn nhẫn.



Minh Thù thu tay về, ngẹo đầu: “Bây giờ cậu cũng có thể trả.” 



Lúc Minh Thù thu tay về, Kỷ Niên rõ ràng thở phào, nhưng còn chưa kịp bình tĩnh đã bị câu nói sau làm kích động.



"Khuôn mặt này của cậu..." Minh Thù cười giống như tên lưu manh: “Trừ nợ cũng được.”



“Tôi sẽ không cho cô làm chuyện này.” 



"À, vậy tôi sẽ đóng gói ném cậu ra vũ trụ." Minh Thù nói: "Biện pháp này cũng không tệ, nhặt ở đâu vứt ở đó, dù sao cũng phiền phức..."




Minh Thù tùy tiện nói: "Đi lạc rồi." 



Quyển Mao: “...”



Này! Đường đường là vực chủ, nếu cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người nào gánh được trách nhiệm đây! 



Quyển Mao gấp rút liên hệ Sơn Âm, Sơn Âm đang tìm Minh Thù khắp nơi, nhận được tin của Quyển Mao lập tức chạy tới. 



Tiểu Trục cười hì hì nói: "Một lát có cuộc thi đấu cơ giáp, chúng tôi đến xem thi đấu."



Quyển Mao có chút khinh thường: "Có gì để xem."



Tiểu Trục phản bác: “Có lẽ năm nay bên cơ giáp là người mới lợi hại nhất, nghe nói bộ cơ giáp kia do chính cô ta cải tạo.” 



"Cải tạo chứ đâu phải tự tạo ra.”



"Lần trước cô ta đánh bại Mễ Nhĩ."



Mễ Nhĩ là hệ cơ giáp đang là học sinh, người lợi hại nhất. 



Bên trong thành phố Khoa Học Kỹ Thuật có trường học, không khác gì trường đại học khác cả, nhưng để vào được đây, đều có kỹ thuật hạng nhất.



"May mắn mà thôi."



"Cậu..." Tiểu Trục tức giận đạp Quyển Mao một cước, Quyển Mao bị đau, hung tợn trừng mắt liếc Tiểu Trục, chợt Tiểu Trục chỉ tay về về phía trước: “Đến rồi, đến rồi, vực chủ cô xem đi, chính là cô ta, có phải rất dễ thương hay không?” 



Hai mắt Tiểu Trục tỏa ánh sáng, phảng phất nhìn thấy nữ thần của mình.



Minh Thù theo ánh mắt hắn nhìn sang, một cô gái đi qua phía khu đất trống, mọi người xung quanh náo nhiệt hẳn lên.



Ánh mắt Minh Thù rơi vào cô gái bên cạnh. 



Đó chính là Ngải Nặc.



Cô gái này chắc chắn là nữ chính Tuyết Lê, đúng thật rất dễ thương.



Ngải Nặc chỉ tới chung với Tuyết Lê cho nên khi đối thủ của Tuyết Lê đi lên, cô liền rời sân đi sang một bên. 



Bốn phía đất trống có ánh sáng hiện lên, một lớp vật chất trong suốt từ từ hợp lại.



Tuyết Lê cầm lấy miếng vải đen sau lưng cô, dùng sức kéo một cái miếng vải đen rơi xuống cơ giáp trắng bạc bày ra trước mặt mọi người.