Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 836 : Kỷ nguyên tinh hệ (14)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Cơ giáp màu đen mặc dù lợi hại nhưng lại chỉ có một người, sau khi đối phương rơi xuống thế yếu trực tiếp không biết xấu hổ tập hợp vây quanh tấn công cơ giáp màu đen.



Cơ giáp màu đen dường như cũng biết là mình không đánh lại được nhiều người như vậy, không hề phản kháng xoay người chạy vào rừng rậm.



"Đuổi theo cho ta!" 



"Nguy rồi bị tinh hệ thú bao vây!" Không biết là ai rống lên một tiếng.



Trong khu rừng rậm này tinh hệ thú rải rác ở khắp nơi, bọn họ đánh nhau ở đây làm tinh hệ thú tức giận, lúc này bọn họ đã hoàn toàn bị tinh hệ thú vây quanh.



Đương nhiên... cũng bao gồm cả Minh Thù. 



Minh Thù nhìn tinh hệ thú đang xúm lại xung quanh, nên ăn con nào nhỉ?



"Grào!"



Tiếng gầm gừ của tinh hệ thú vang vọng vòm trời, lỗ tai đều sắp bị đánh vỡ. 



"Các người là ai!"



Đối diện dường như phát hiện ra đám người Minh Thù, liền hướng về phía bọn họ rống lên.



Minh Thù cười cười: "Người qua đường, đừng căng thẳng, chúng tôi chưa nhìn thấy gì cả." 



"..." Vậy không phải chính là đã nhìn thấy hết rồi sao?



"Đừng để ý đến bọn họ, rời khỏi đây trước đã."



"Khỉ thật, sao lại có nhiều tinh hệ thú thế này." 



"Đi mau!"



Đối diện không để ý tới bọn Minh Thù, tinh hệ thú đã bắt đầu tấn công.



"Vực chủ, đi..." Sơn Âm che chở cho Minh Thù rời đi. 



Bọn họ không có cơ giáp, lực chú ý của tinh hệ thú đều bị cơ giáp to lớn của đối phương thu hút, cho nên bọn họ coi như có thể hữu kinh vô hiểm (*) mà thoát khỏi vòng vây.



Thế nhưng...



Ai có thể cho hắn biết vực chủ là đang có ý gì! 



Rốt cuộc là người nảy ra những ý này từ lúc nào!



Vì sao lại không có ai ngăn cản người!



"Mệt quá, ăn chút gì đi." Minh Thù hiển nhiên vỗ vỗ tinh hệ thú một cái, nhìn Sơn Âm một cách mong đợi: "Sơn Âm nướng thịt đi." 



Sơn Âm:"..." Nướng thịt cái gì, không nghe thấy phía sau có tinh hệ thú... đến... rồi...



Tinh hệ thú đuổi đến rồi?



"Răng rắc răng rắc..." 



Cây cối sụp đổ.



Sơn Âm quát lớn một tiếng: "Chạy!"



Sơn Âm phiền lòng, từ khi tới tinh cầu này, bọn họ liền liên tục bị tinh hệ thú truy đuổi. 



"Ta nói..." Minh Thù ngồi xổm xuống trong đám cỏ cao bằng nửa người.
Kỷ Niên muốn nói gì đó thế nhưng sắc mặt trắng nhợt đột nhiên ngã xuống. 



Sơn Âm muốn đỡ lại không dám.



Trơ mắt nhìn hắn té trên mặt đất.



...



Vào đêm nhiệt độ của tinh cầu đột nhiên giảm xuống.



Minh Thù ngồi trên một tảng đá, phía trước là Sơn Âm và hộ vệ đoàn đứng thành một hàng.



"Ta bảo các ngươi trông chừng hắn cho cẩn thận, hắn chạy đến đây mà các ngươi không hề nhận được một chút tin tức nào?" 



Sơn Âm cúi thấp đầu: "Vực chủ, xin lỗi, là do tôi thất trách."



Hộ vệ đoàn ở phía sau không dám cãi lại.



Bọn họ không nhận được tin tức cũng không thể trách bọn họ được! 



Là bên Kỷ gia xảy ra vấn đề...



Đương nhiên những lời này nhất định là không thể nói ra được rồi.



Thất trách chính là thất trách. 



Trong bóng đêm, đôi mắt của Minh Thù không hề có tia gợn sóng: "Chuyện như thế này, ta hi vọng là sẽ không có lại lần hai."



"Vâng."



Hộ vệ đoàn bị phạt đứng một lúc lâu sau đó mới được nghỉ. 



Kỷ Niên bị lạnh mà tỉnh dậy.



Hắn đang nằm trong một cái túi ngủ mở rộng, cách đó không xa là đống lửa, có người ngồi bên cạnh đống lửa nói chuyện, giọng nói bị gió lạnh thổi bay.



Hắn ôm cánh tay ngồi dậy. 



Lồng ngực dường như có một đốm lửa đang cháy.



Hắn đưa tay sờ ngực một cái.



"Kỷ thiếu gia, ngài tỉnh rồi?" 



Kỷ Niên nhìn người đứng trước mặt mình là người tên Sơn Âm, hắn nhấp môi dưới không tiếp lời.



"Ăn chút gì đi." Sơn Âm đưa canh thịt nóng hổi tới.



Kỷ Niên đột nhiên hất đi canh thịt văng đầy đất, mắt hắn lộ vẻ đề phòng: "Các ngươi muốn làm gì?" 



Người ở ngoài xa nhìn lại từ từ xúm lại.



Sơn Âm nhíu mày giơ tay lên ý bảo những người đó đừng tới đây: "Kỷ thiếu gia không thích, vậy tôi chuẩn bị cho ngài cái khác."



Kỷ Niên bước ra từ trong túi ngủ, gió lạnh thổi qua, hắn không nhịn được mà rùng mình cắn răng nói: "Vực chủ của các người đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!" 



***



(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.