Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 837 : Kỷ nguyên tinh hệ (15)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Sơn Âm cũng không biết Minh Thù đã làm gì, cô len lét chạy đi.



Hắn còn tìm cô khắp nơi.



Kỷ Niên muốn gặp cô, Sơn Âm chỉ có thể thử gửi tin cho Minh Thù. 



Mấy phút sau, Minh Thù không biết từ đâu chui ra.



"Vực chủ..." Sơn Âm nghênh đón: "Kỷ thiếu gia không ăn gì."



Minh Thù ngậm một cọng cỏ, phất tay một cái: "Đi nghỉ hết đi." 



Sơn Âm đảo mắt vài vòng cung kính bước lùi đến một bên, sắp xếp người gác đêm xong những người còn lại đều đi nghỉ.



Kỷ Niên vẫn đang đứng ở trước túi ngủ, mặc dù là đã lạnh đến mức hắn sắp đông cứng lại nhưng vẫn không hề đi vào.



Minh Thù chậm rãi đi tới, không nói lời nào đưa hắn trở lại túi ngủ: "Muốn chết thì đừng có chết ở chỗ của tôi, tôi lại phải đào hố cho cậu." 



Kỷ Niên bị thương lại bị đông cứng hồi lâu, trên người căn bản đã không còn chút sức lực nào.



Sau khi ngã vào túi ngủ, liền không bò dậy nổi nữa.



"Cô muốn thế nào?" Hắn chống lên cái chăn mềm mại, ngửa đầu nhìn người đứng ở ngoài túi ngủ. 



Minh Thù không để ý tới hắn xoay người đi sang một bên, Kỷ Niên nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài.



Một lát sau Minh Thù trở về, trong tay bưng một chén canh thịt.



Cô cúi người bước vào túi ngủ, ngồi xếp bằng trước mặt hắn: "Hừm." 



Kỷ Niên lùi lùi về phía sau.



"Cậu không ăn là tôi ăn đấy."



Kỷ Niên vẫn như cũ không hề nhận. 



Minh Thù liền cầm thìa ăn một miếng, thịt của tinh hệ thú làm canh uống rất ngon.



Vẫn là mình ăn thì hơn.



Minh Thù đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai, Kỷ Niên đột nhiên cướp lấy bát. 



Có thể là do quá đói cho nên bát canh chỉ một lúc sau là nhìn thấy đáy.



"Tôi còn tưởng cậu định nhịn đến chết đói để dọa tôi nữa chứ." Minh Thù đột nhiên tiến sát lại, hai người gần như đối sát mặt vào nhau: "Cậu sẽ không nghĩ rằng là tôi hạ độc đấy chứ?"



"Lần đầu tiên cô nói muốn ném tôi trở lại vũ trụ, lần thứ hai lại nói muốn giao tôi cho đám người kia." 



Những ý tứ của câu này chính là hắn nghi ngờ thì có gì là sai?



Minh Thù cười: "Tôi với cậu không thân không thích, làm như vậy cũng không có gì đáng trách, cậu rất bất mãn?"
"Không thu nổi." Kỷ Niên quay đầu ra.



Minh Thù nhíu mày kéo cánh tay của hắn đang ở trên cổ của mình, tay xuyên qua bên hông và đầu gối của hắn nhẹ nhàng bế lên.



Kỷ Niên đột nhiên bị bế lên theo bản năng ôm chặt Minh Thù, khuôn mặt của hắn dán vào cổ của Minh Thù. 



Đồ đạc ở bốn phía liền nhanh chóng lui về phía sau, trên hành lang cực kỳ hỗn loạn.



Hắn bị mang tới buồng thoát hiểm, ở bên cạnh toàn là người nhưng lại không có ai nhìn hắn, giống như việc chiến hạm bị rơi không phải là do hắn làm vậy.



Kỷ Niên đột nhiên nắm thật chặt cánh tay: "Tôi khiến cho chiến hạm của cô rơi, cô còn muốn mang tôi thoát thân sao?" 



"Không mang cậu theo thì ai đền bù tổn thất cho tôi?"



[Thời gian rơi đếm ngược hai phút...]



"Người đến đủ chưa?" 



Cũng không có ai trả lời nhưng buồng thoát hiểm đang từ từ đóng lại.



Buồng thoát hiểm bị bắn ra, ở trên không trung nhấp nhô một hồi lâu giống như đang ngồi cáp treo vậy.



Chiến hạm ở xa xa đang từ từ rơi xuống va vào dãy núi, ánh lửa xông lên tận trời. 



Đợt khí chấn động khiến cho buồng thoát hiểm của bọn họ bị đẩy về phía sau.



Buồng thoát hiểm chậm rãi rơi xuống đất.



Cửa buồng mở ra ở nơi xa tiếng phát nổ truyền đến. 



Hộ vệ số một lau một vệt mồ hôi lạnh: "Hạm đội bên kia ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu A, lần này trở về phải nói chuyện nghiêm túc với bọn họ một chút, thiếu chút nữa thì toi rồi."



Hộ vệ số hai: "Khấu trừ vào hạng mục tài chính của bọn họ!"



Hộ vệ số ba: "Phải trừ!" 



"Vực chủ, người không sao chứ?" Sơn Âm từ bên trong hộ vệ đoàn chui vào: "Tôi đã liên hệ với bên thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, rất nhanh sẽ có chiến hạm mới đến đón chúng ta."



Minh Thù thả người xuống, Kỷ Niên đứng không vững, hắn không phải là cố ý muốn dựa vào người Minh Thù mà thực sự là không còn sức lực.



Minh Thù đành phải đỡ hắn: "Tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã." 



Sơn Âm nhanh chóng lướt mắt nhìn Kỷ Niên: "Vâng."



Không ai hỏi chiến hạm vì sao rơi cũng không có ai quan sát Kỷ Niên, ai làm chuyện của người nấy.



Ánh mắt của Kỷ Niên vẫn như cũ nhìn về phía bên kia, phía vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa. 



Trong đáy mắt của hắn hình thành một ánh sáng rực rỡ nổ tung.