Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 838 : Kỷ nguyên tinh hệ (16)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Chiến hạm qua đây cần thời gian, Minh Thù quyết định đến rừng rậm xem qua lần nữa.



Lần này đi con đường khác lần trước nhưng cảnh sắc trong rừng rậm cũng không thay đổi nhiều lắm.



Sức khỏe Kỷ Niên khôi phục rất nhanh, lúc này đang tự mình đi ở phía sau. 



Minh Thù bước nhanh hơn một chút.



Từ khi chiến hạm bị rơi, đây là lần đầu tiên Kỷ Niên chủ động mở miệng: “Tôi sẽ đền cho cô.”



Minh Thù dừng bước khẽ xoay người, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt: “Đền? Cậu biết trên chiến hạm có bao nhiêu vũ khí và kỹ thuật chưa công khai không, cậu lấy cái gì để đền?” 



Kỷ Niên: “…”



“Nhìn cậu cũng không đền nổi.” Minh Thù quay đầu lại: “Coi như tôi thương hại cậu, lần này bỏ qua cho cậu.”



Kỷ Niên: “…” 



Sắc mặt của Kỷ Niên có chút thay đổi nhưng cuối cùng nhịn xuống.



Hắn cúi thấp đầu tiếp tục đi về phía trước, trong rừng có lá rơi đạp lên mềm mại phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.



Hắn không để ý Minh Thù đi chậm lại từ lúc nào, sánh vai với mình. 



“Sức mạnh tinh thần của cậu là sao?”



Giọng Kỷ Niên trầm thấp: “Chính là như vậy.”



“Chính là như vậy nghĩa là như thế nào?” 



“Không liên quan gì tới cô.”



Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Minh Thù nhìn gò má hắn cười cười.



Kỷ Niên ngẩng đầu lên liền gặp phải ánh mắt cô đang cười với hắn. 



“Coi như tôi thích lo chuyện bao đồng.”



Minh Thù đi về phía trước: “Đừng theo chúng tôi, còn có người muốn cái mạng của cậu, tôi không muốn chết.”



Bước chân Kỷ Niên ngừng lại, tưởng thật nên không đi theo. 



Người trước mặt cũng không dừng lại, đoàn người nhanh chóng biết mất sâu trong rừng.



Kỷ Niên đưa tay đè ngực xuống, cảm giác nóng rực đang từ từ xâm chiếm.



Hắn xoa xoa mặt. 



Để ngươi làm.



Đắc tội cô ấy rồi chứ!



Hình tượng quái gì thế này! 




Minh Thù như biết Sơn Âm đang nghĩ gì, từ tốn nói: “Ta không bảo các ngươi giết chúng, vứt đại ở đâu đó để chúng trải nghiệm thú vui lao động một chút.” 



“…”



Người nào đã làm qua việc gì.



Cái này còn độc hơn so với việc giết bọn chúng! 



“Đây là đồ Kỷ thiếu gia từng sử dụng.” Sơn Âm lấy ra ống tiêm đã cạn, trong vách ống tiêm còn dính một ít chất lỏng màu xanh biếc: “Kỷ thiếu gia đi về hướng ngoài rừng rậm, chắc là định rời khỏi đây.”



“Cứ giữ lại! Đem về xét nghiệm một chút!”



“Vâng.” 



Minh Thù duỗi người một cái: “Phía trước có con thú tinh hệ, bắt nó đi.”



Thịt ơi! Trẫm đến đây!



Bữa trưa thứ hai chiến hạm đã đến. 



Đang đứng ở phía trên đám người Minh Thù.



Thiết bị truyền người trên đó xuống.



“Ấy, tôi còn tưởng trên tinh cầu này không có thực vật chứ.” Sắc mặt của Tiểu Trục kinh ngạc, sau đó mới chắp tay về phía Minh Thù: “Vực chủ, đã lâu không gặp.” 



“Ngày tốt lành, vực chủ thân yêu.” Quyển Mao lùi về sau một bước.



“Sao các người lại tới đây?”



Lạp Tháp Nam ôm con mèo giả của hắn cũng chậm rãi đi đến. 



“Nghe nói ở đây có thú tinh hệ ngon lắm, tôi tới nghiên cứu một chút.” Tiểu Trục tiến đến trước mặt Minh Thù, tự tay cầm thịt quay.



Minh Thù vỗ nhẹ một cái.



“Vực chủ, nhiều như vậy cô cũng đâu ăn hết, để tôi nếm thử một chút.” 



“Không được!” Minh Thù từ chối rất hùng hổ.



“Tranh đồ ăn với vực chủ, cậu chán sống rồi à!” Quyển Mao kéo Tiểu Trục lại: “Đi, tôi cho người đi bắt thú tinh hệ.”



“Cậu không bị thú tinh hệ bắt cũng đã tốt lắm rồi, tôi cho cậu biết lát nữa cậu bị đánh, tôi sẽ không cứu cậu.” 



“Nói gì vậy, ông đây lợi hại lắm đấy!” Quyển Mao hỏi hộ vệ bên cạnh rồi kéo Tiểu Trục chạy đi.



“Bọn chúng là bầy đàn, cẩn thận.”



Hộ vệ gọi với theo bổ sung thêm. 



Nói với mọi người một việc khủng bố như vậy, nhìn vào thanh tiến độ đi.