Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 842 : Kỷ nguyên tinh hệ (20)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Ái chà, đây không phải là vực chủ Tây Dạng nha!"



Người Thụy Hải Tinh mới vừa gắp râu bỏ chạy, một đám người đi ra từ phòng bên cạnh.



Dẫn đầu là một người tinh vực có ngoại hình giống thằn lằn, da toàn thân đều là màu xanh còn nổi mụn nhọt, nhìn cũng khiến người ta ớn lạnh. 



Đây là người của tinh vực nào thì Minh Thù quên rồi, nhưng cô nhớ được hình như bản thân đã đắc tội với hắn.



Vì dáng dấp của hắn không phù hợp trao đổi yêu cầu buôn bán.



Vì chuyện này bọn họ suýt chút nữa muốn khai chiến với tinh vực Sao Chổi. 



Giọng Tích Dịch Nhân mang theo châm chọc: "Vực chủ Tây Dạng quá bận rộn hiếm khi gặp được lại xuất hiện ở nơi này, không biết Thủy Vụ Tinh biết hay không."



Lời này là châm chọc cô nhập cảnh phi pháp.



"Nói như ngươi đến đây chính đáng vậy." Minh Thù oán giận đáp. 



"..." Tích Dịch Nhân nghẹn lời.



"Tất cả mọi người không phải là thông qua thủ đoạn chính đáng mà lên đây sao, cần gì thương tổn lẫn nhau chứ?" Minh Thù cười xinh đẹp: "Ngươi nói đúng không?"



Hội đấu giá vốn cũng không phải là hoạt động đứng đắn gì, người tới tham gia đương nhiên cũng không phải là người đứng đắn gì. 



Có lẽ Thủy Vụ Tinh biết nhưng vì vài nguyên nhân nào đó, bọn họ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.



Minh Thù dẫn người từ bên cạnh Tích Dịch Nhân qua đó.



Thời điểm đi ngang qua hắn, Minh Thù nghiêng đầu cười: "Ta phát hiện ban đầu không bán vũ khí cho ngươi..." 



Tích Dịch Nhân hừ lạnh: "Ha ha, vực chủ Tây Dạng hối hận rồi à?"



"Là hoàn toàn chính xác."



Tích Dịch Nhân: "..." 



Người bên cạnh nhao nhao ngăn hắn lại.



Tích Dịch Nhân dương nanh múa vuốt: "Buông ta ra, ngày hôm nay ta muốn đấu một trận tử chiến với cô ta."



"Vẫn không thể." 



"Sao lại sợ chứ gì?"



"Ta sợ người của ngươi phải mất công đi nhặt xác."



"..." 



Mặc dù là bọn người Sơn Âm có chút không thể nhìn tiếp nhưng cái này không phải đáng đánh sao?



Vực chủ đắc tội người nhiều như vậy, không phải không có đạo lý chứ.



Tích Dịch Nhân bị người khác kéo rời khỏi, đợi không nhìn thấy Minh Thù người bên cạnh mới buông hắn ra. 
Gia đình này chẳng có thứ gì tốt.



Cả ngày tìm hắn để gây phiền phức.



Người thanh niên nói: "Nếu như nhìn trúng cái gì thì chụp lại, anh sẽ trả tiền cho em." 



Cô gái gật đầu: "Anh Kỷ Niên không cần khách sáo, tiền tiêu vặt của anh không nhiều khẳng định không mua nổi những thứ ở đây."



Kỷ Niên liếc mắt với cô gái, cô gái vẫn cười đến hồn nhiên như cũ, đôi mắt to nhấp nháy.



"Kỷ thiếu gia, vực chủ xin mời." Sơn Âm xem kịch hồi lâu đột nhiên đi ra, gật đầu với phía Kỷ Niên. 



"Mời tôi?"



Sơn Âm gật đầu.



Trên mặt Kỷ Niên không rõ, bình tĩnh theo Sơn Âm vào phòng. 



Người thanh niên nhíu mày.



Cô gái không kiêng dè như vậy: "Vực chủ nào? Anh trai, hắn lại quen biết vực chủ?"



"Đó là Sơn Âm." Giọng nói thanh niên hơi trầm, hiện lên ánh sáng lạnh không dễ phát hiện được trong đôi mắt: "Người của tinh vực Sao Chổi... Đi thôi." 



Người thanh niên dẫn cô gái rời khỏi.



Kỷ Niên vừa đi vào bên trong chợt nghe một đợt âm thanh rất lớn ở phía sau, Kỷ Niên quay đầu, mặt Sơn Âm không biểu cảm đóng cửa lại, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Vừa đóng cửa, âm thanh bên ngoài cũng bị cắt đứt. 



Kỷ Niên hít thở sâu một hơi.



Đi vào phía bên trong.



Trong phòng cô gái dựa vào kính thủy tinh trong suốt, ánh mắt rũ xuống nhìn phía dưới. 



Khóe miệng cô hơi nhếch lên, dường như chứng tỏ tâm trạng lúc này của chủ nhân rất tốt.



Đáng tiếc Kỷ Niên biết được cũng không phải.



Từ lúc nào cô cũng là bộ dạng này? 



Kỷ Niên nói: "Vực chủ Tây Dạng tìm tôi có chuyện gì?"



Tư thế Minh Thù tư thế không có thay đổi nào: "Hủy một tàu chiến hạm của tôi, cậu cảm thấy tôi tìm cậu có thể có chuyện gì?"



"Không phải cô nói không cần tôi bồi thường sao?" Quả nhiên phụ nữ đều là kẻ lừa gạt. 



"Tôi hối hận không được sao?"



"..." Xem đi, xem đi, đây chính là phụ nữ.