Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 843 : Kỷ nguyên tinh hệ (21)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Lúc này Kỷ Niên tại Kỷ gia kỳ thực vô cùng khó chịu, Kỷ lão gia thấy không ổn nhưng ông ta lại biểu hiện bình thường.



Những người này muốn thừa kế Kỷ gia, liều mạng đưa hắn vào chỗ chết.



Hắn đứng tại chỗ nhìn người trong thủy tinh... 



Muốn ôm lấy cô...



Hu hu...



Vợ lão tử. 



Không biết Sơn Âm đã rời khỏi phòng từ lúc nào, Kỷ Niên liếc bốn phía phòng này chỉ còn lại hai người bọn họ.



Kỷ Niên quyết tâm đi thẳng tới, đưa mắt nhìn khuôn mặt cô: "Chiến hạm tôi không bồi thường nổi, cô muốn cái gì?"



"Tôi cái gì cũng có." Môi đỏ mọng của Minh môi đỏ mọng khẽ mở. 



"Trước đây không phải cô muốn tôi sao?"



Minh Thù liếc mắt nhìn, ánh mắt từ trên mặt hắn trượt đến cái cổ, lồng ngực, bỗng nhiên quay lại trên mặt hắn, cười như không cười nói: “Tôi nói lúc nào?”



Nụ cười Minh Thù thực sự chói mắt làm cho Kỷ Niên có cảm giác không ổn, nhưng vẫn là nhắm mắt nói: "Thành phố Khoa Học Kỹ Thuật..." 



"Tôi có nói qua tôi muốn cậu ba chữ này sao?"



Kỷ Niên như nghe được sấm sét giữa trời quang khiến hắn vô cùng kinh ngạc.



Cô! Không! Nói! Qua! 



Cô...



Không...



Nói... 



Qua...



Khinh thường!



Khi đó cử chỉ của cô có chút khác người, nhưng đúng thật cô từ đầu đến cuối đều chưa nói qua cô muốn hắn câu này. 



“Vậy khi đó cô có ý gì?”



"Cậu xác định muốn biết?" Nụ cười Minh Thù càng rực rỡ.



Có thể kéo một phát giá trị thù hận thì kéo một phát giá trị thù hận. 



Kỷ Niên yếu ớt từ chối: "Không phải, không cần."



"Tinh vực Sao chổi có rất nhiều nghành nghề." Minh Thù đâu chịu buông tha cơ hội tốt như vậy.




Kỷ Niên ôm cổ cô: "Vực chủ đây là ý gì? Đưa ra yêu cầu là cô, bảo ngừng cũng là cô." 



"Vực chủ thay đổi lương thiện cậu không biết sao?" Minh Thù muốn đẩy tay hắn ra nhưng mà Kỷ Niên ôm vô cùng chặt: "Buông tay."



"Cô coi tôi là gì?" Kỷ Niên thoáng như không nghe thấy, ngược lại sát lại hơn nữa.



Minh Thù có thể thấy rõ ràng hàng lông mi dài của hắn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi nhìn không thấy lỗ chân lông, ánh mắt âm trầm nhìn cô. 



"Muốn chơi thì chơi, muốn bỏ thì bỏ sao?" Kỷ Niên tiếp tục nói: "Vực chủ, cô chưa hiểu rõ tôi rồi."



Cho nên cô muốn thoát rồi!



Minh Thù không hề tức giận: "Cậu muốn như thế nào?" 



Cô mở nhiệt độ trong phòng cao một tí, ung dung chờ hắn ra điều kiện.



Kỷ Niên ghé sát tai Minh Thù: "Thiếu vực chủ nhiều như vậy trong lòng tôi cũng thật không dễ chịu, cho nên tôi sẽ lấy thân báo đáp!"



"Không cần, tôi không cần cậu trả, buông tôi ra." 



Kỷ Niên cả người đều dính vào cô: “Không.”



Ôm vợ mình thì sao?



Muốn ôm! 



Minh Thù trước đây cũng không có biện pháp gì với tên ăn vạ này.



Đặc biệt hoàn toàn không để ý tiểu yêu tinh ăn vạ này...



Thực sự bó tay không còn cách nào nữa, 



"Buổi đấu giá đã bắt đầu, buông tôi ra trước."



“Cô đáp ứng tôi trước đi.”



"Kỷ thiếu gia, lúc nãy bước vào là ai không cam tâm tình nguyện như bị cưỡng ép vậy? Cậu không cảm thấy cậu chuyển biến rất nhanh, khiến người khác nghi ngờ sao?" Minh Thù nhắc nhở. 



Kỷ Niên chỉ chỉ chính mình: "Như vậy vẫn không tính hả?"



"Có phải cậu có hiểu lầm với chữ cưỡng không?" Minh Thù cầm lấy cánh tay hắn dùng sức kéo, kéo cách xa khoảng cách của hai người một khúc.



"Tôi biết rồi." 



Minh Thù: “...” Cậu biết cái gì vậy!



Đột nhiên Kỷ Niên dang tay kéo tấm khăn đang quấn mình lại, bàn tay trượt xuống rơi vào bên hông Minh Thù, hắn dùng sức Minh Thù đã bị ép ngồi trên người hắn.



Hắn ngửa đầu ngậm lấy môi Minh Thù.