Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 844 : Kỷ nguyên tinh hệ (22)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Minh Thù thề, sau này khi cô nhìn thấy tên tiểu yêu tinh này sẽ lập tức đánh.



Cô vuốt đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ trong lòng thầm thở dài.



"Vực chủ thoả mãn không?" Kỷ Niên ngồi một bên vẫn như cũ chỉ quấn chiếc khăn, bàn tay chống khuôn mặt nghiêng đầu nhìn cô. 



“Kỹ thuật này của cậu mà cũng muốn ở lại bên cạnh tôi?” Minh Thù nhếch khóe môi: "Đừng có nằm mơ nữa."



Kỷ Niên nằm úp sấp trên cái bàn, cười vô cùng quyến rũ: "Vực chủ phải luyện tập với tôi nhiều một chút."



Minh Thù: “...” Thiếu niên à, cậu có nhớ rõ thiết lập của cậu không? 



Vỡ đến không thể vỡ hơn nữa rồi!



Minh Thù dùng tay ngăn hắn: “Mặc quần áo vào đi.”



"Vực chủ không thích tôi như vậy sao?" Kỷ Niên cố ý kéo chiếc khăn ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. 



Kỷ Niên vốn ngày thường đã đẹp, lúc này lại cởi hết những lớp quần áo bên ngoài phảng phất thêm quyến rũ tà khí.



Người nào thích ngươi như vậy!



Trẫm muốn làm ngươi tức giận thôi! 



Ai biết ngươi không biết xấu hổ còn không cần thiết lập nữa chứ.



"Đi."



Kỷ Niên thấy Minh Thù cười có chút biến hóa, hắn xem một chút cuối cùng đứng dậy mặc quần áo. 



Phía dưới buổi đấu giá đã bắt đầu.



Minh Thù ấn điều khiển trong phòng, thủy tinh trong suốt chuyển thành màn hình chia làm bốn phần, toàn bộ bối cảnh của buổi đấu giá.



Kỷ Niên quay đầu nhìn thoáng qua cũng không cảm thấy hứng thú lắm. 



"Cậu có biết biết có người giả mạo danh nghĩa của cậu tập kích tôi không?"



Kỷ Niên dừng lại.



Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang ngồi: "Cô nói cái gì?" 



"Tôi nói, có người giả mạo danh nghĩa của cậu tập kích tôi." Minh Thù lặp lại.



Đôi mắt Kỷ Niên lập tức tối sầm lại, cánh môi hắn khẽ nhếch: "Sao cô không nghi ngờ tôi?"



Minh Thù nói: “Cậu nghèo chết đi được.” 



Kỷ Niên: “...” Nghèo thì sao! Nghèo là nhất thời! Đẹp trai là muôn đời!
Minh Thù là người nhảy ra đầu tiên... cũng là người phá cửa sổ ra ngoài.



Thần thạch trong bóng đêm phát ra ánh sáng, khiến người trong bóng đêm cũng có thể nhìn nó.



Vài bóng người đồng thời xuất hiện bên cạnh hộp, những móng vuốt khác nhau hướng về thần thạch, một khắc kia phảng phất như động tác chậm lại. 



Hai cái tay đồng thời đè lên hộp, người nào cũng không chịu buông tay đánh nhau là tất nhiên.



Minh Thù đứng ở một nơi xa nhìn bọn họ đánh.



Đợi đến khi mọi người đánh nhau cô mới dang tay về phía món đồ, cô lại phải đối mặt với một cây gậy sắt. 



Cô đánh rất chuẩn đối phương kêu một tiếng người mềm nhũn ngã xuống, người đi chung với hắn đỡ được hắn.



Một người khác rống một tiếng, rõ ràng đánh về phía Minh Thù.



Minh Thù giải quyết người này, vừa quay đầu thì có người đang mở cái hộp. 



Thế nhưng hiển nhiên hắn mở hộp không thuận lợi, một lúc sau cũng không mở được cái hộp, cuối cùng hắn cầm cả cái hộp đi, dường như muốn nhổ cỏ tận gốc.



"Keng! Bắt đầu đếm ngược thời gian!"



Giọng nói lạnh như băng của cơ giới đột nhiên vang lên. 



Giống như một cây châm, đâm vào trái tim quần chúng, lãnh khí tán loạn.



Quái dị không nói lên lời.



“Bịch...” 



Đám người đang đánh nhau đều nhìn về phía thần thạch.



Gì vậy?



Chiếc hộp trong suốt biến thành màu đen, ba chữ màu đỏ không ngừng khuếch tán. 



Mặc dù không biết đếm ngược thời gian là cái gì, nhưng luôn cảm thấy không phải là điều tốt.



Tất cả mọi người đều ý thức rút lui.



"Hai..." 



Lúc mọi người còn ngơ ngác, Minh Thù lấy vật trong tay đập về phía hộp, lồng pha lê bể nát cô lấy thần thạch bên trong chạy ra ngoài.



Minh Thù cầm thần thạch chạy, những người còn lại phản ứng kịp lập tức đuổi theo Minh Thù ra ngoài.



“Một...”