Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 845 : Kỷ nguyên tinh hệ (23)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


"Keng! Cá tháng tư vui vẻ!"



Trong hội trường vang lên một giọng điện tử rõ ràng.



Không xảy ra sự biến hóa nào, người khắp nơi theo bản năng ngừng lại. 



Cá tháng tư là ngày lễ gì?



"Hình như là ngày lễ đặc biệt của tinh vực Hoa Hạ... Chính là chỉnh người." Có người nhỏ giọng giải thích.



“Đùa chúng tôi sao?” 



"Bà nó, người nào lá gan lớn như vậy!"



Cũng có thể nói bọn họ bị người ta chỉnh rồi?



Minh Thù cũng nghe thấy giọng nói kia, nhưng cô không ngừng vì phía sau có một đám người đang đuổi theo cô. 



Lúc cô đang chạy về hội trường, phía sau "rầm" một tiếng vang thật lớn, cả thế giới đều run lên.



Tiếng thét chói tai lần nữa vang lên.



Minh Thù đứng bên ngoài cảm thấy dường như mình đã quên đem gì đó. 



"Tây Dạng, giao đồ ra đây!"



Tiếng trách mắng cắt đứt ý nghĩ của cô, người đuổi cô gần nhất là người thằn lằn lần trước đã gặp qua.



Lúc này đứng thành một hàng, đang nhìn chằm chằm... thần thạch trong tay cô. 



"Muốn sao?" Minh Thù cười giơ thần thạch lên, người thằn lằn đang căng thẳng liền hưng phấn: "Ta sẽ không cho ngươi."



“Cô...”



"Có bản lĩnh tới giật đi." Minh Thù thuận tay ném thần thạch. 



Người thằn lằn đứng đối diện nhìn một lúc, đoán chừng là đang suy nghĩ xem đánh với cô có lợi gì không.



Cuối cùng thần thạch nặng hơn, người thằn lằn liền lao về phía Minh Thù.



Người thằn lằn chỉ là người nhanh nhất, phía sau có người đã kịp phản ứng lại cũng gia nhập vào cuộc chiến. 



Minh Thù cầm thần thạch, đám người kia căn bản không cần nói gì cả cứ thế mà vây quanh cô.



Sơn Âm có chút chật vật xuất hiện, thay Minh Thù nhận một ít công kích.



"Vực chủ, trước đây cô không nói cô muốn cướp..." Sơn Âm thừa dịp hai người hội họp, thở gấp nói một câu. 



Nếu cô nói thì làm sao hắn có thể đến đây như vậy!



"Kế hoạch cũng có biến hóa chứ."



“...” Rất muốn chửi bậy. 
Không biết người nào rống lên một tiếng.



Cũng không để ý bọn họ bị đội tuần vệ vây quanh thẳng tắp bay về phía Minh Thù.



Thần thạch trong tay Minh Thù đang chia năm xẻ bảy, trong không khí có thêm nhiều người khiến người khác vô cùng thoải mái, nhưng cảm giác kia rất nhanh đã biến mất. 



Lúc người đầu tiên bay tới, Minh Thù kéo Sơn Âm bên cạnh đang ngơ ngác.



Ngón ta khẽ nhúc nhích mảnh thần thạch nhỏ rơi vào trong tay người kia, cô cười ngọt ngào: "Tặng cho ngươi."



Minh Thù dẫn Sơn Âm đến khoảng cách an toàn, nhanh chóng bay qua đám người như con thoi kia. 



Một lát sau, cô phi thân bay qua chiếc tượng điêu khắc, vỗ vỗ tay lên eo nói: "Được rồi, mọi người đều có."



Mọi người cầm thần thạch vỡ vụn: “...”



Bỏ đi! 



Thần thạch bị bể nát có tác dụng gì chứ!



Giết cô! 



Phải giết cô! 



“A... A...”



"Tây Dạng tôi giết cô!"



"Giết!" 



Bị thần thạch vỡ vụn kích thích đám quần chúng nhào về phía Minh Thù.



“Này, sao mọi người không nói lý vậy, thần thạch chỉ có một viên, các người không thể chia ta giúp các người chia, mọi người không cám ơn ta thì thôi đi còn đối xử với ta như vậy."



Cám ơn? 



Cám ơn bà nội nhà cô!



Ai cần cô chia!



Thần thạch chia rồi còn có lợi ích gì! 



Tức chết bọn họ! 



"Bắt cô ta lại."



"Mọi người cùng nhau tiến lên, ngày hôm nay phải giết chết cô ta." 



Đội trưởng đội tuần vệ: “...” Này các người đã nhập cư trái phép rồi, còn đánh nhau trong vòng vây của hắn nữa à?



Tôn trọng hắn một chút được không.