Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 853 : Kỷ nguyên tinh hệ (31)
Ngày đăng: 03:10 20/04/20
Mất tích, hai chữ này giống như một cái công tắc mở ra gai nhọn trên người mà gần đây Kỷ Niên đã cất giữ.
Người kia bị Kỷ Niên nắm giữ, có chút khiếp sợ nhìn xung quanh không ngừng lóe lên ánh sáng.
Chuyện này...
Chuyện này là sao?
“Kỷ thiếu gia, bình tĩnh lại!”
Quyển Mao và Tiểu Trục phát hiện khác thường từ nơi không xa chạy tới.
Kỷ Niên như là không nghe được bọn họ nói, cả người đều tản ra một luồng sát khí.
Lực tinh thần tràn ra ngoài, khiến bọn họ đều chịu ảnh hưởng.
Đau đầu sắp nứt.
“Chuyện gì xảy ra?” Tiểu Trục ôm đầu, hỏi người bị Kỷ Niên nắm.
“Vừa rồi... vừa rồi Kỷ thiếu gia hỏi tôi... vực chủ... tôi cũng không biết...” Người kia khom người, hiển nhiên vì Kỷ Niên cầm lấy hắn, hắn nhịn không được vì đau.
[Cảnh báo, lực tinh thần dị thường xâm lấn...]
Tiểu Trục hướng về phía Kỷ Niên kêu: “Kỷ thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút.”
“A, vực chủ lại đã làm cái gì rồi.” Quyển Mao vò đầu khó chịu, đem một quả bom hẹn giờ như thế vứt lại ở chỗ này.
[Cảnh báo...]
Tiếng cảnh báo chiến hạm hơi ngừng.
Kỷ Niên ngã xuống, Tiểu Trục xông lên đỡ được người.
Đầu từng đợt quay cuồng, trời đất dịch chuyển, hắn cũng ngã theo té xuống đất.
Kỷ Niên đập ở trên người hắn, hắn càng choáng váng.
Tầm mắt mơ hồ, hắn dường như chứng kiến một cây gậy sắt đưa lên, gậy sắt hiện lên lạnh lẽo bóng loáng, tay kia ôm mèo, lúc Tiểu Trục nhìn tới bình tĩnh ném gậy sắt xuống.
Tiếng "bịch" vang lên trong trẻo.
Tiểu Trục: “...”
Quyển Mao tiến lên đỡ Kỷ Niên dậy kín đáo đưa cho Lạp Tháp Nam, sau đó đỡ Tiểu Trục: “Không có sao chứ?”
“Ngất.” Tiểu Trục trước mắt vẫn như thấy sao nhỏ chạy vòng vòng, thấy Quyển Mao hai đầu.
Quyển Mao ôm Tiểu Trục, quay đầu hướng về phía Lạp Tháp Nam nói: “Dẫn hắn đi tìm vực chủ, tôi mang Tiểu Trục đi kiểm tra.”
Hắn ngồi xếp bàn đối diện với Minh Thù đưa tay khẩy thứ trên cổ tay, đây không biết là thứ gì làm thế nào cũng gỡ không được.
Chỉ cần chạy ra phạm vi nhất định thân thể sẽ rất khó chịu.
Càng đi về trước thân thể càng nặng, đến cuối cùng căn bản đi không được nữa.
Thế nhưng chỉ cần lui về phạm vi an toàn là hắn có thể hành động như thường.
“Cậu có thể chém đứt tay.” Minh Thù cười híp mắt đề xuất: “Đương nhiên còn có chân.”
Lạc Yến: “...”
Lời này nghe thật âm hiểm, vậy mà cô vẫn có thể cười đến vui vẻ như vậy.
Lạc Yến cho đến bây giờ chưa từng uất ức, coi như trước mặt Kỳ Ngự hắn đều chưa từng uất ức như vậy.
Không phải thua là uất ức.
“Tôi cũng không có sở thích tự làm mình tàn phế.” Lạc Yến bỏ chuyện phân cao thấp với cô.
Không còn cách nào thay đổi mọi chuyện, cũng không cần phí sức lực, giữ lại tinh lực tìm kiếm lối ra khác.
Lạc Yến nhìn cô ăn thực sự là nhịn không được: “Cô là heo sao?”
“Không ăn no một chút, làm sao có sức lực xử lý cậu.” Minh Thù nói hiển nhiên.
“...” Tuy là rất có đạo lý, thế nhưng hắn tuyệt không muốn thừa nhận.
Lạc Yến cũng hơi đói, thịt quay này vẻ ngoài nhìn qua hơi thảm, nhưng có lẽ là ăn được...
Hắn đưa tay cầm, trên mu bàn tay chợt đau xót, toàn bộ mu bàn tay đỏ một mảng lớn.
“Làm cái gì vậy?” Còn dám đoạt thịt của trẫm, muốn chết sao!
“Cô làm tôi đói chết, còn ai mà xử lý?”
“Bản thân cậu có dinh dưỡng.” Hộ thực Thù trừng hắn.
Lạc Yến "hừ" một tiếng: "Túi không gian chẳng phải là bị cô cầm rồi sao."
Minh Thù không động đậy: "Cậu còn có một túi không gian."
Lạc Yến: “...”
Nói đến chỗ này Lạc Yến liền nổi giận: “Lần trước cô làm thế nào mà lại mở được không gian của tôi?”
Minh Thù tự nhiên cười nói, trong đôi mắt dường như phấn chấn: “Cậu đoán đi.”