Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 860 : Kiếm phá thương khung (2)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Nguyên chủ tên là Thất Nguyệt.



Ma tu.



Cũng không phải kịch bản gì đặc biệt, cũng vì cha mẹ nàng là ma tu cho nên sinh ra nàng đã là ma tu. 



Trong mắt người chính đạo ma tu thuộc về tà đạo, cho dù không làm chuyện gì xấu cũng không có ai tin tưởng.



Ma tu ở thế giới này chính là đại diện cho cái ác.



Ngược lại trong mắt con người khắp thế gian, dính dáng đến chữ ma thì không phải việc gì tốt. 



Thất Nguyệt không quen với Phương Vãn cũng không có ân oán.



Không lâu trước đó, có người phát hiện một mật thất nàng hoàn toàn là chạy vào góp vui.



Trong mật cảnh chứng kiến Phương Vãn giết người cướp của nàng nhạo báng mấy câu. 



Có điều vì thế giới này chính là như vậy, ai tự xưng là đạo sĩ chính phái thì cũng sẽ làm ra loại chuyện này.



Nhạo báng xong nàng liền rời đi.



Ai ngờ ra khỏi mật thất, đột nhiên có người đồn trên người nàng có một thanh kiếm Hy Tà. 



Là thanh kiếm Hy Tà.



Nguyên chủ đâu biết Hy Tà gì đó, nàng còn chưa thấy qua.



Sau đó lại nhớ tới lúc Phương Vãn giết người cướp của, lúc đó hình như bọn họ chính là tranh đoạt một thanh kiếm. 



Nhưng lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy thanh kiếm Hy Tà ở trên người nàng.



Nàng thân là ma tu, những người đó có đủ lý do chính đáng uy hiếp nàng giao Hy Tà ra.



Nguyên chủ bị chọc tức chết, khí thế hùng hổ đi tìm Phương Vãn. 



Bảo Phương Vãn làm sáng tỏ giúp nàng?



Không không không!



Nàng nghĩ là Phương Vãn đã nói thanh kiếm Hy Tà là do nàng cướp, vậy nàng liền đi cướp về. 



Ai ngờ chưa cướp được Hy Tà kiếm còn bị đánh trọng thương.



Phương Vãn trở thành người bị hại, nguyên chủ bị người ta đuổi giết.




“Hồng y… Thất Nguyệt…” Thực khách trong quán rượu chớp mắt liên hệ nàng với Thất Nguyệt gần đây đang làm ầm ĩ, nhao nhao đứng dậy lui về sau. 



Minh Thù bị người ta bao vây.



“Yêu nữ, ngươi ở đây làm gì!” Tên dẫn đầu trên y phục có thêu một ký hiệu như lửa, là đệ tử của Xích Dương tông.



Minh Thù liếc nhìn mấy tên đệ tử của Xích Dương tông, cong môi cười nhạt: “Đến tửu lâu đương nhiên là để ăn, nếu không có thể làm gì?” 



Giọng nói của nàng thanh thoát dịu dàng, vô cùng dễ nghe.



“Một yêu nữ như ngươi, nhất định là đến đây với mục đích không tốt, nói mau! Ngươi có mục đích gì!” Đệ tử của Xích Dương tông như bỏ qua lời nói của Minh Thù.



“Được rồi, ngươi nói mục đích không tốt thì là mục đích không tốt.” Minh Thù không tranh cãi với hắn, nàng cong môi cười: “Nhưng ngươi có thể làm gì được ta?” 



Nữ nhân mặc y phục đỏ rực bình tĩnh thong thả ngồi trước một cái bàn xếp đầy đĩa trống.



Khuôn mặt chỉ nhỏ chừng bàn tay, làn da trắng nõn như bạch ngọc Dương Chi thượng hạng, giữa hai hàng lông mày tạo thành nét đẹp quyến rũ.



Trên đôi môi kiều diễm ướt át, ánh mắt long lanh gợn sóng càng động lòng người. 



Nàng giống như đóa sen hồng nổi tiếng xinh đẹp nhất nở trong ao sen.



Yêu khí tràn ngập.



Nhưng lại quyến rũ vô cùng. 



Mọi người không khỏi thất thần, hơi thở dường như cũng có chút khó khăn.



Yêu nữ này cũng đẹp quá đi!



“Sư huynh, đừng bị yêu nữ này mê hoặc!” 



Tiếng nói lanh lảnh của thiếu niên cắt ngang sự quái dị trong phút chốc, si mê trong đáy mắt mọi người đã rút đi, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Minh Thù: “Yêu nữ, ngươi lại dám mê hoặc chúng ta.”



Minh Thù chống cằm, trên cổ tay nàng mang theo một đôi vòng tay, trên vòng tay được trang trí chuông nhỏ, giọng nói của nàng từ từ vang lên theo tiếng chuông nhẹ nhàng: “Nói có lý chút đi, định lực của bản thân ngươi không tốt còn trách người khác quá đẹp. Sao ngươi không trách khi mẹ ngươi sinh ngươi, không sinh ngươi thành đệ nhất thiên hạ chứ?”



“Nhất định là ngươi sử dụng yêu pháp!” Đệ tử của Xích Dương tông càng tức giận. 



“Ài, quấy rối người ta dùng cơm rất không lịch sự.” Minh Thù đứng dậy: “May mà ta ăn xong rồi.”



Mọi người: “…” Đùa gì vậy.



Minh Thù mỉm cười: “Cho nên bớt đánh các ngươi mấy cái.”