Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 862 : Kiếm phá thương khung (4)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Minh Thù thủ ở phía trên, lúc này bọn họ đang treo mình trên vách núi chỉ cần nàng tấn công, cho dù không rớt xuống dưới cũng tuyệt đối không tốt lành gì.



Đang lúc hai bên giằng co, phía sau có tiếng răng rắc truyền đến.



“Vừa rồi hai vị sư huynh chính là ở chỗ này.” 



“Á!”



Có thể là nhìn thấy con rắn đã chết, có người sợ đến hét toáng lên.



Minh Thù quay đầu nhìn lại, mấy đệ tử của Vô Cực kiếm tông lục đục xuất hiện chỉ có một người là nữ. 



Đệ tử của Vô Cực kiếm tông xác định con rắn đã chết, vừa quay đầu lại thì thấy nữ nhân y phục đỏ rực đang ngồi xổm bên vách đá, lập tức cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Các sư đệ của ta đâu?”



Ánh mắt Minh Thù chỉ đảo một vòng duy nhất vào nữ nhân trong đám người này.



Phương Vãn không ngờ lại gặp phải nàng ta ở đây, nàng trốn ra sau nam nhân cao to tuấn mỹ kia: “Lăng sư huynh, nàng ta là Thất Nguyệt, chính là ma tu đã cướp đi thanh kiếm Hy Tà.” 



“Thất Nguyệt!”



Hiển nhiên ngay lập tức nam nhân kia liền nghe thấy, người bên cạnh cũng nghe thấy.



“Yêu nữ, các sư đệ của ta đâu! Ngươi đã làm gì bọn họ!” 



“Sư huynh, sư huynh, chúng ta không sao.”



Hai người bên dưới lập tức nghển cổ kêu lên, Minh Thù thuận tay ném mấy cục đá xuống bên dưới, phía dưới lập tức vang lên tiếng kêu khẽ.



Minh Thù mỉm cười: “Hiện giờ không sao nhưng không biết tiếp theo có sao không.” 



“Ngươi…” Người của Vô Cực kiếm tông không dám manh động.



“Yêu nữ đê tiện!” Người bên dưới tức giận mắng.



Minh Thù cười nhẹ: “Nói nhảm, yêu nữ không đê tiện thì ai đê tiện? Các ngươi sao?” 



Mọi người: “…”



Người của Vô Cực kiếm tông nháy mắt với nhau, sau đó hai người đồng thời tấn công về phía Minh Thù, người kia nhằm về phía vách đá.



“Sư đệ mau lên đây!” 



Hai người bên dưới cũng không để ý gì đến thứ chưa hái được kia, vội vàng leo lên.



"Lộc cộc…"



Tảng đá rớt xuống từ bên trên, đập vào người bọn họ rất đau. 



“A…”
Thật sự có cách như vậy sao?



Không… Không thể nào!



Bản mệnh kiếm là mạng của kiếm tu bọn họ, tại sao có thể có cách độc ác như vậy. 



Nhưng nàng ta là ma tu…



Minh Thù giơ tay lên, ánh mắt Phương Vãn di chuyển theo hai tay xuôi bên người nắm chặt lại.



Nàng ta không thể để lộ thanh kiếm Hy Tà, một khi bị lộ các sư huynh đệ của tông môn sẽ nhìn nàng ra sao? 



Không thể bị phát hiện.



Không thể…



Đúng lúc đáy lòng Phương Vãn căng thẳng. 



"Ầm ầm…"



Mặt đất dưới chân Minh Thù sụt xuống, kiếm trong tay Lăng sư huynh cắm trên mặt đất vết nứt mở rộng từ bên đó qua.



Hắn rút kiếm ra đi từ bên dưới lên, xoẹt xoẹt hai đường chéo hình thành một kiếm thế hình chữ X. 



Minh Thù có chút bất ngờ, muốn lĩnh ngộ được loại kiếm thế này cũng cần phải có thiên phú.



Có điều nghĩ lại đây là nam chính, điểm xuất sắc của nam chính là không có khuyết điểm gì.



Kiếm thế bén nhọn quét tới từ phía trước gió mạnh từng cơn. 



Có lẽ đối phương muốn Minh Thù buông Phương Vãn ra, nhưng Minh Thù lại càng muốn giữ chặt Phương Vãn hơn để nàng ta thay mình ngăn trở mấy đường kiếm thế.



Nếu không phải là kiếm thì không có cách nào thu hồi được kiếm thế.



Phương Vãn ngang nhiên trúng hai đường, phun máu không ngừng. 



Minh Thù nhảy xuống dưới, đương nhiên Phương Vãn cũng không ngoại lệ.



Vừa rơi xuống vực đá, Minh Thù liền phát hiện mình có thể sử dụng lực nhưng chính là không có cách nào giữ thăng bằng.



Nơi này là một nơi hoàn toàn tuân theo định luật hấp dẫn, cho dù ngươi có lợi hại cách mấy cũng phải rớt xuống. 



Minh Thù híp mắt một cái, vào thời điểm sắp rơi hẳn xuống đã vung kiếm lên một cái.



"Keng…"



Vách núi rạn nứt, đất lở rơi xuống, người phía trên như bánh chẻo rớt xuống liên tục.