Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 88 : Thần Y Khuynh Thành (35)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Thanh Trần phát hiện cách sống chung của Minh Thù và thú nhỏ cực kỳ cổ quái, nàng rất không thích thú nhỏ, thú nhỏ có vẻ cũng rất không thích nàng.



Hai bên gặp nhau, nếu không phải mắt lớn trừng mắt nhỏ, thì là thú nhỏ ăn vụng bị ném bay, đạp bay, chôn trong đất, treo trên cây...



Quan hệ không giống bình thường.



Đám người lăn lộn thật vất vả, mới đến được vùng gần Long Cốt Sơn.



Trên Long Cốt Sơn bị phá hủy không ít, có thể thấy núi lở cùng cây ngã sập. Thế nhưng, nhiệt độ không giảm, vẫn thiêu đốt như muốn nướng cháy tất cả, hai chân không phải dẫm trên mặt đất mà là trên bếp lò, nóng đến nỗi một số người phải co rúm lại.



Đối mặt với hoàn cảnh này, Thanh Trần cảm thấy không ngoài dự đoán, chân không chạm đất lướt đi như một Hoa tiên tử.



"Làm thế nào mới tìm được rồng?"



Thanh Trần bay đến bên người Minh Thù: "Long Cốt Sơn rất lớn, chẳng lẽ chúng ta phải đi qua nơi này?"



"Không thì ngươi gọi lên mấy tiếng, xem nó có ra không?"



Minh Thù nhướng mày với Thanh Trần.



Thanh Trần: "..."



Trên một ngọn núi cách đó không xa, nữ nhân ngồi xếp bằng trên chỗ cao nhất, nhìn khung cảnh phía dưới, là mắt thường thì sẽ không thể nhìn thấy được gì hết, nhưng nàng ta lại như là nhìn thấy cái gì đó, đáy mắt cuộn lên sự thù hận.



"Bọn họ tới."



Giọng nam nhân từ phía sau vang lên, tiếp theo cả người nàng ta đều được ôm lấy, hơi lạnh thổi tới bên tai:



"Nàng có thể báo thù."



"Ta muốn cho nàng ta sống không bằng chết." Hai tay nữ nhân nắm chặt thành quyền.



"Ta sẽ giúp nàng."



Nam tử vô cùng thân thiết nói.



Đáy mắt nữ nhân tràn ngập sự hận thù.



Nữ nhân không phải ai khác, chính là Tiêu Như Phong.



Ban đầu, nàng ta bị con rắn cuốn đi, nàng ta để lại ký hiệu trên người con rắn là muốn chờ sau khi cùng Phượng Thành tách ra, thì tìm cơ hội gặp lại con rắn.



Nàng ta không hề nghĩ rằng, mình lại bị mang về Tây Lăng thành trước, tưởng rằng đã bỏ lỡ cơ hội này, cũng may sau này con rắn xuất hiện, cho nàng ta cơ hội trốn thoát.



Sau khi nàng ta bị con rắn mang đi, đã một mạch trở lại Long Cốt Sơn.



Nàng ta muốn hoàn thành khế ước, nhưng thời hạn khế ước lại xảy ra rắc rối.



Lúc đó, Long Cốt bị nàng ta thu phục đột nhiên xuất hiện, nàng ta bị ảnh hưởng hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì không thấy con rắn đâu nữa, thay vào đó là nam nhân trước mặt này.



Hắn nuốt con rắn, cướp đi thân thể con rắn thay thành Long Cốt, nàng ta cũng không rõ nam nhân này là thứ gì.




Tiêu Như Phong không ngờ tới, Minh Thù sẽ mang theo người cứ thế hung hăng đi lên, nhất thời lại có hơi lúng túng, không biết phải làm sao.



"Chào."



Minh Thù giống như gặp lại bạn cũ, phất tay với Tiêu Như Phong:



"Đã lâu không gặp."



Nụ cười quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Đều làm cho người ta chán ghét, lại căm hận.



Nam nhân sau lưng nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, sự căng thẳng của Tiêu Như Phong bỗng nhiên tiêu tan thành mây khói, cô ta thở mạnh, cười lạnh:



"Đúng vậy, lâu rồi mới gặp, Chức Phách."



"Ngươi mới tìm được một chỗ dựa mới vững chắc à? Trông có vẻ... Haiz, hơi bị xúc phạm người nhìn nhỉ. Toàn thân bọc kín đen như than, ngay cả một cọng tóc đều không thấy."



Thần chết đến lễ hội hóa trang à?



"Người nào gặp ta đều chết hết."



Giọng nam bình tĩnh như nước.



Minh Thù có thể cảm giác được, một ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chằm mình, mang theo cảm giác áp bức bén nhọn quả thực càng làm cho người ta khó chịu.



"Lợi hại như vậy à?" 



Nụ cười Minh Thù không thay đổi, dường như cũng không chịu ảnh hưởng bởi sát khí của hắn, không hề có thành ý khen ngợi một câu.



Nam nhân: "..."



Nam nhân di chuyển dường như muốn ra tay, lại bị Tiêu Như Phong níu lại. Cô ta nhìn ánh mắt của Minh Thù, hai người đối diện nhau:



"Chức Phách, ta có câu hỏi, không biết ngươi có thể trả lời cho ta hay không?"



"Ngươi phải hỏi, ta mới biết được có thể trả lời ngươi hay không chứ."



Ai biết ngươi muốn hỏi cái gì, trẫm làm sao có thể tùy tiện đồng ý chứ, đồ đần.



"Tại sao ngươi phải nhằm vào ta?"



Nàng vẫn không rõ vấn đề này.



Lúc trước, nàng ta là nghe theo mệnh lệnh của Bạch Yên Nhiên nhắm vào mình. Thế nhưng sau này, nàng lại xảy ra xích mích với Bạch Yên Nhiên, nàng ta vẫn muốn nhắm vào mình, không nhắc đến Bạch Yên Nhiên, thì lúc trước giữa bọn họ cũng không có thù hận gì nhiều.



Vì sao, nàng ta cần phải gây khó dễ cho mình?



"Vấn đề này... Ta nghĩ đã."



Minh Thù chống cằm tự hỏi.