Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 89 : Thần Y Khuynh Thành (36)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


"Đại khái là trông ngươi quá chướng mắt?"



Minh Thù cười híp mắt: "Lí do này được không? Không được, ta soạn lại cho ngươi một lí do khác."



Thanh Trần liền đỡ trán, hắn không muốn cùng cái đồ thần kinh này đứng chung một chỗ, sẽ bị người ta tưởng là bị điên, tống vào trại điên mất.



Tiêu Như Phong: "..."



Câu nói kia của Minh Thù, không biết chọc đến chỗ nào của long xà, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai Tiêu Như Phong. Minh Thù không nghe được bọn họ nói gì, nhưng từ biểu cảm biến hóa trên mặt Tiêu Như Phong, có thể đoán ra được chả phải là chuyện tốt đẹp gì.



Minh Thù tiện tay, bẻ một nhánh cây ven đường, giống như gọi hồn, vẫy vẫy trong không khí, lá cây ma sát vang lên sàn sạt.



Hai người đối diện cùng nhau nhìn lại.



Lá cây xanh biếc, giống như vũ khí sắc bén từ trong không khí phóng tới, trong nháy mắt ngăn trở tầm mắt của bọn họ.



Long xà đẩy Tiêu Như Phong sang một bên, sau đó vung tay lên, tất cả lá cây bị lực vô hình đánh nát, rơi xuống mặt đất.



Vẻ mặt nữ nhân đối diện đầy vẻ tiếc nuối.



"Đánh lén thì có bản lĩnh gì!"



Tiêu Như Phong ổn định thân hình.



Nhánh cây trụi lủi trên tay Minh Thù, nàng giống như nhạc trưởng, chỉ huy dàn nhạc nhẹ nhàng huơ huơ:



"Cái gì gọi là đánh lén? Ta đứng phía trước các ngươi, tại các ngươi không nhìn ta còn trách ta đánh lén? Mắt các ngươi để trang trí à."



"Hành động này của ngươi, có khác gì với đánh lén chứ?"



Minh Thù mím môi cười khẽ, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng nhỏ vụn, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị người khuấy động, tầng tầng rung động sóng nước dồn dập.



Tiêu Như Phong sinh lòng cảnh giác.



Dạng người nham hiểm, nàng ta đã gặp không ít, người như thế là khó đối phó nhất, bởi vì nàng ta vĩnh viễn cũng không biết, đằng sau nụ cười kia là cạm bẫy gì sắp được giăng ra.



"Ngươi..."



"Vút!"



Cành cây xẹt qua không khí, mang theo âm thanh xơ xác tiêu điều.



Trước mặt Tiêu Như Phong xẹt qua một bóng đen, trong gió dường như có dao tạt vào da thịt, lộ ra bên ngoài, đau như bị dao cắt. Tiếp theo đó, thân thể nàng ta bị người khác kéo lại, cả người xoay một vòng, cảm thấy trời đất điên đảo, phía sau lưng đụng vào tảng đá lạnh như băng.



Tiếng nói, mang theo giọng cười vang vọng từ trên đầu Tiêu Như Phong cất lên:
"Chức Phách cô nương, nó tới rồi."



Thanh Trần sợ sệt lùi về sau một khoảng, chỉ vào phía sau Minh Thù.



Hai con rồng một trước một sau đuổi đến gần Minh Thù.



Ý cười trên khóe môi Minh Thù càng sâu, vẫy cành cây đánh vài cái vào đầu rồng, thừa dịp rồng né tránh, xoay người nhảy lên trực tiếp, đạp trên lưng rồng, hai tay cầm cành cây đâm vào lưng rồng.



Thân rồng vặn vẹo vài cái, các lá cây hội tụ, tan rã rơi khắp bầu trời.



Minh Thù nhanh chóng xử lý tiếp con rồng thứ hai, lá cây lại lả tả rơi xuống đất.



Nàng thở phào một hơi, may mà nguyên chủ nỗ lực tu luyện, thực lực đủ cho nàng dùng, nếu mà là cái kiểu yếu ớt, thì giờ phút này nàng đã bỏ mạng ở đây rồi.



Phần mềm có lợi hại như thế nào, mà phần cứng không ổn, thì cũng không xài được.



"Có vài phần bản lĩnh."



Long xà đứng trên bầu trời đầy lá xanh:



"Thế nhưng thật đáng tiếc..."



"Ngày hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này phải không?" Minh Thù nói tiếp hộ Long xà.



Long xà ngây ngẩn, sau đó hừ lạnh: "Ngươi biết thì tốt."



Minh Thù mím môi cười nhạt: "Nếu như ta chết, ngươi sẽ hối hận là đã đến cái thế giới này."



"Ta chưa từng biết hối hận là gì."



"Ta đây cho ngươi hối hận một lần."



Minh Thù bất ngờ ném cành cây xuống, chỉ vào vị trí trái tim:



"Đến đi, đâm vào đây này."



Trẫm chính là người, lấy việc giúp người khác làm niềm vui.



Long xà: "..."



Thanh Trần: "..."



Tổ tông à, ngươi lại đang phát bệnh khùng đấy à, không muốn sống nữa sao!