Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 895 : Thập kỷ chín mươi (5)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


"Anh, mẹ, sau này thấy cô ta không cần để ý, cô ta không phải bạn con."



Minh Thù trở lại một mình, lên xe liền nói với Giản Thư và bà Giản.



Giản Thư không tiếp xúc với Lê Mộng nhiều lắm, có cảm tình tốt với cô ta hoàn toàn là vì em gái nhà mình. 



Cho nên bây giờ bóp chết cảm tình tốt này từ trong trứng nước, không hề có vấn đề gì.



"Nhưng để cô ta ở chỗ này không tốt lắm đâu?" Bà Giản có chút lo lắng, nơi hoang vu hẻo lánh người ta lại là một cô gái.



"Mẹ, phía trước chính là thị trấn rồi đi một đoạn nữa là đến." Giản Thư nói. 



"Ồ."



Bà Giản không quen thuộc chỗ này, nếu con trai bảo bối đã nói vậy bà cũng không có ý kiến.



Trời đất bao la con gái lớn nhất. 



Giản Thư đưa Minh Thù đi kiểm tra trước, bác sĩ nói bệnh cảm gần như đã khỏi hẳn, có điều vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt không thể trúng gió, không thể bị lạnh nữa.



Bộ dạng này cứ như cô sẽ sinh bệnh lần nữa, sắp chết đến nơi vậy.



Chuẩn bị tốt những thứ này, Giản Thư liền dẫn Minh Thù đến chợ hoa. 



Chợ hoa có nhiều loài hoa đang nở, người đến người đi.



Bà Giản mang theo kính râm thật lớn, kéo Minh Thù đến chỗ này ngắm một chút chỗ kia ngắm một tí.



Đi dạo cả ngày bà Giản đã mệt đứt hơi. 



Vì trời đã muộn rồi Giản Thư cũng không có ý định trở về, tìm chỗ ở trong thị trấn.



"Bảo bối, muốn mẹ ngủ với con không?" Bà Giản gõ cửa, vẻ mặt mong đợi: "Mẹ có thể hát ru con."



"Không muốn, mẹ ngủ ngon." 



Minh Thù nhốt bà Giản vẻ mặt mong đợi ở ngoài cửa.



Minh Thù tẩy trang một lúc, lau tóc xong, khi đi tới mép giường đột nhiên tim đau quặn một hồi, tay chân như đột nhiên mất đi sức lực cả người đều nằm bệt xuống giường.



Thuốc… 



Có người gõ cửa nhưng Minh Thù đã không còn sức đi mở cửa.



"Hề Hề, anh mang cho em một ly sữa, em uống… Hề Hề!"



Đây là âm thanh cuối cùng Minh Thù nghe được. 
Trước đây cha hắn lấy nhũ danh này, có lẽ chính là nghĩ sau này hắn ăn không khí cũng có thể sống tốt.



Có điều không mấy ai gọi nhũ danh của hắn.



Diệp Tây Phong ngồi một bên, vừa xoa bóp cánh tay vừa liếc Minh Thù: "Đây chính là em gái anh? Sao không lưu tình giống như anh vậy." 



"Với một kẻ tự nhiên chạy đến phòng bệnh của anh, bịt miệng anh, anh có lưu tình không?" Minh Thù phản bác lại: "Anh vĩ đại thật đấy."



Diệp Tây Phong: "…"



Sắc mặt Giản Thư đối với Diệp Tây Phong cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn đột nhiên chạy vào dọa em gái hắn sợ thì phải làm sao? 



Đây là không có chuyện gì xảy ra, nếu xảy ra chuyện gì anh phải đánh hắn đến tróc da thì thôi.



"Không có việc gì thì cút nhanh đi."



"Anh Giản Thư." Diệp Tây Phong đột nhiên cười trừ một cái, hai tay chắp lên trời: "Nhận em ở lại vài ngày thôi, trên người em chẳng có đồng nào." 



"Không được."



Giản Thư biết tên nhóc này rất giỏi gây rắc rối, nào dám giữ lại một tai họa như vậy.



"Anh Giản Thư, số em khổ!" Diệp Tây Phong đột nhiên gào lên: "Anh không biết bà mẹ kế kia của em, bà ta chính là muốn hại chết em sao số em lại khổ vậy chứ, anh không chứa chấp em, em cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường nói không chừng sau này anh không còn gặp được em nữa, chúng ta không có duyên cũng có tình, anh Giản Thư anh không thể đối xử với em như vậy…" 



Giản Thư: "…"



Minh Thù nhìn về phía Giản Thư, không có duyên nhưng có tình là cái quái gì.



"Cậu ra ngoài cho tôi." 



Giản Thư kéo Diệp Tây Phong rời khỏi phòng bệnh.



Nửa giờ sau, Diệp Tây Phong chân chó chạy về ân cần hỏi han Minh Thù.



"Em gái uống nước." 



"Em gái ăn trái cây."



"Em gái em có thấy buồn chán không, anh kể chuyện cười cho em. Tiểu Minh nhận được điện thoại của em trai: Anh, vừa rồi em đánh nhau với người ta, anh gọi hai mươi anh em qua đây. Tiểu Minh hỏi: Mang hàng gì qua? Người em trai nói: Mua ít giỏ hoa quả, xin lỗi phải có thành ý."



Giản Thư trừng Diệp Tây Phong: "Cậu đừng làm phiền Hề Hề." 



Khi bà Giản trở lại nhìn thấy Diệp Tây Phong cũng không biết kinh ngạc như thế nào, Diệp Tây Phong thân thiết chào hỏi bà Giản.



Cũng không biết Diệp Tây Phong nói gì với Giản Thư, nói chung cuối cùng Giản Thư cũng không đuổi Diệp Tây Phong đi.