Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 896 : Thập kỷ chín mươi (6)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Minh Thù ở thêm một ngày nữa mới xuất hiện, Giản Thư đã bị chậm trễ nhiều ngày đưa Minh Thù trở về rồi đi luôn.



Có điều bà Giản ở lại tự mình chăm sóc Minh Thù.



Đồng thời còn có Diệp Tây Phong ở lại. 



Lê Mộng nhìn thấy đám người kia trở về, cô ta không biết thiếu niên bên cạnh Minh Thù, nhưng nhìn khí chất của hắn thì cũng không phải là người bình thường.



"Anh Giản Thư."



Lê Mộng bị Minh Thù dạy dỗ một trận, lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng lại không dám tiến lại. 



Chỉ có thể chờ lúc Giản Thư đi ra thì gọi hắn lại.



Minh Thù đúng là đã từng nói cô ta không phải bạn bè của cô, thái độ của Giản Thư cũng phát sinh sự thay đổi, xa cách lãnh đạm: "Lê tiểu thư, có chuyện gì?"



Trong mắt Lê Mộng mang theo sự lo lắng: "Tiểu Hề cô ấy thế nào rồi?" 



Giản Thư: "Rất tốt."



Đáy lòng Lê Mộng đầy nghi ngờ: "Anh Giản Thư, có phải tâm trạng của tiểu Hề không tốt không, hôm đó... em đã nói gì khiến cô ấy không vui sao?"



"Lê tiểu thư, không có chuyện gì, tôi đi trước." 



Giản Thư gật đầu chào cô ta, tránh khỏi cô ta đi ra ngoài thôn.



Bóng lưng chàng trai thẳng tắp, dù là bóng lưng cũng có thể khiến cho người ta nhìn đến thẩn thờ, tưởng tượng hình ảnh đẹp trai tuấn lãng.



Kiếp trước chàng trai này là của Lê Nhạc, kiếp này… 



Lê Mộng nhìn vào trong sân, cô muốn đến gõ cửa nhưng bây giờ cô không biết tình hình thế nào, cuối cùng quyết định quan sát trước đã.



Có lẽ chỉ là cô ta giở chứng tiểu thư.







"Em gái, đi, dẫn em đi bẫy chim."



Diệp Tây Phong cầm cây cung mới vừa làm, dựa bên cửa sổ phòng Minh Thù gọi cô.



"Ăn được không?" 



"..."



Không khí ở nông thôn rất tốt trên núi cái gì cũng có, trong thôn có người vào núi cộng thêm trẻ con trong thôn bình thường hay chạy lên núi gần đó đã tạo ra một con đường.




Hai người đi trên núi xuống phải đi ngang qua một khu nhà đông dân cư.



Trong đó có nhà của Lê Mộng. 



Lúc này bên ngoài Lê gia không ít người vây xem náo nhiệt.



"Lê Nhạc, con nhỏ này mày được lắm lại dám đánh con tao, một món hàng đền tiền, đồ sao chổi như mày sao mày dám đánh con trai tao, tao đánh chết mày."



Nhà trong thôn đều là nhà ngói một tầng bên ngoài cũng không có tường rào gì, mọi người đứng bên ngoài là có thể nhìn thấy. 



Bên trong là một người phụ nữ đang cầm cây chổi đánh một cô gái, cô gái né bên này tránh bên kia động tác nhanh nhẹn, ngay cả một góc áo của cô ta người phụ nữ kia cũng không đụng tới được.



Cô gái lại ôm đầu kêu to cứ như bị đánh rất thảm vậy.



"Đánh chết nó, đánh chết nó!" 



Thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đứng cách đó không xa, vỗ tay cổ vũ.



Lê Mộng cũng đứng dưới mái hiên, trên người đã thay quần áo sạch có điều cô ta chỉ đứng nhìn chứ không làm gì.



Người phụ nữ vô cùng tức giận, dùng sức vung cái chổi trong tay, Lê Nhạc đột nhiên trẹo chân một cái, đám ngươi khẽ hô một trận cây chổi của người phụ nữ đánh lên lưng Lê Nhạc. 



Cả người Lê Nhạc ngã trên đất.



"Nhạc Nhạc!"



Người đàn ông cao lớn đẩy đám người dân xem trò vui kia ra, đỡ Lê Nhạc dậy. 



"Cha." Giọng Lê Nhạc nghẹn ngào, cả khuôn mặt trắng bệch ra nào còn bộ dạng linh hoạt như vừa rồi.



"Chú về thật đúng lúc, nhìn xem con gái nhà chú đã đánh con tôi thành dạng gì rồi?" Người phụ nữ thấy ông Lê về, không những không sợ ngược lại càng kiêu ngạo hơn, kéo cậu bé đang vỗ tay cổ vũ kia đến, kéo quần áo vén lưng nó lên: "Nhìn xem chuyện tốt con nhỏ chết tiệt nhà chú đã làm đây."



Ông Lê nhìn cậu bé kia, sau lưng chỉ có một vết màu hồng rất nhạt, cho dù có đánh cũng chỉ là vỗ nhẹ một cái. 



Nhưng ông ta lại tận mắt nhìn thấy người chị dâu này của ông ta, cầm cây chổi hung hăng đánh lên con gái của mình.



Ông ta nhìn thấy mà đau lòng.



"Chị dâu, cho dù Nhạc Nhạc có gì không đúng, chị cũng không nên đánh nó." Ông Lê đỡ Lê Nhạc dậy: "Em còn chưa chết, biết rõ làm sao để dạy dỗ nó không cần chị đến dạy dỗ." 



***



(*) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.